Chương 699: Vào Huyện Thành Đưa Thư
Chương 699: Vào Huyện Thành Đưa Thư
Ông Thất và mấy ông bạn già ngồi cửa chuồng bò, nhìn mấy người khiêng gỗ từ trên núi xuống, cười không khép được miệng.
Sau này thôn bọn họ có trường học mới, khi đám trẻ đi học không còn sợ tuyết rơi ℓàm sập phòng học nữa.
Tiểu Mạc và mấy anh em của mình cũng ℓên núi giúp đỡ chặt cây, Từ An và đám Kiến Hoa thì giúp khiêng xuống.
Kiến Hoa thấy Tiểu An nhìn chằm chằm khu thanh niên trí thức, cười nói;
Tô Hồng Anh đang lấy điểm tâm cho người ở đó, nhìn thấy hai người tiến vào nhất thời không nhận ra, không nhiệt tình lắm hỏi;
“Hai em muốn mua gì thế?”
Tiểu Mạc nhìn thái độ làm buôn bán của chị Hồng Anh, thở dài trong lòng.
Nếu là anh em của cậu ta tiếp đón khách mua quần áo như vậy, cậu ta chắc chắn sẽ dạy dỗ một trận, còn trừ tiền lương của bọn họ.Nếu còn chưa biết hối cải, trực tiếp đuổi việc.
Từ An nhìn cậu ta một cái, biết tên nhóc này lại tái phát bệnh nghề nghiệp, nén cười nói:
“Chị Hồng Anh.”
Tô Hồng Anh ngẩng đầu, nhìn thấy là anh ta kinh ngạc vui mừng hỏi: “Ai ui, là Tiểu An à, em về khi nào thế? Chị gái em đâu? Có về cùng hay không?”“Ừm, anh biết rồi, đồ hộp thịt kho tàu chúng ta mang đến còn không?”
“Còn ạ, ở trong ngăn tủ, em để lại bốn hộp cho chị Hồng Mai và chị Hồng Anh mỗi người hai hộp.”
Từ An nhìn đồ mang đi tặng, gật đầu: “Lát nữa lại mua thêm ít trái cây, như vậy hẳn là đủ rồi.”
Tiểu Mạc rửa bát xong, vẩy nước trên tay chạy tới hỏi ông Thất: “Ông Thất, ông có muốn đến huyện thành đi dạo với bọn cháu không?”“Hiện giờ nơi này không có ai ở, các em đi rồi, mấy người còn lại cũng lục tục trở về thành phố.”
Anh ta nhớ tới gì đó, lại cười hỏi:
“Em còn nhớ hai người ở khu thanh niên trí thức trước đây không, chính là hai cô cháu gả tới thôn bên cạnh ấy.”
Từ An cười gật đầu: “Nhớ rõ, Xuân Hoa và Kiều Hoa, bọn họ cũng trở về thành phố sao?”Sáng sớm hôm sau ăn cơm xong, Tiểu An và Tiểu Mạc không lên núi giúp đỡ, hôm nay bọn họ đến nhà anh Kiến Thiết ở huyện thành thăm hỏi.
Đưa thư và đồ chị gái bảo gửi cho chị Hồng Anh và chị Hồng Mai.
Tiểu Mạc vừa rửa bát vừa nói với Tiểu An đang sắp xếp đồ:
“Anh hai, trong túi em còn có mấy cái váy, anh cũng lấy ra đi, đây là cho chị Hồng Anh và chị Hồng Mai.”Ông Thất cười xua tay: “Ông không đi, các cháu đi đi, ông muốn ở nhà nói chuyện với mấy ông bạn già.”
“Vậy được rồi ạ, giữa trưa cháu và anh hai có khả năng không trở về ăn cơm, tự ông nấu cơm nhé.”
“Yên tâm đi, các cháu vào huyện thành chơi vui vẻ, không cần lo lắng cho ông, ông lớn như vậy, chẳng lẽ còn để mình bị đói?”
Hai anh em mỗi người xách theo một túi to đến huyện thành, bọn họ đến hợp tác xã mua bán tìm chị Hồng Anh trước.“Không có, khi anh trở về ăn tết, đến nhà chị của anh, nghe chị ấy nói hai người ôn tập hai năm còn không thi đỗ đại học.
Có lẽ Xuân Hoa chấp nhận số mệnh, nhưng cô Kiều Hoa của cô ta mỗi ngày ầm ĩ muốn ly hôn với chồng để về thành phố, bị người đàn ông kia đánh cho mấy trận, hiện giờ không dám nói chuyện trở về.”
Từ An đẩy xe đẩy tay về trước chỉ cười không nói, anh ta thực sự vô cảm đối với hai cô cháu kia.
Khi không có khả năng trở về thành phố lựa chọn kết hôn với người khác, hiện giờ có cơ hội về thành phố, thì muốn vứt bỏ chồng con, thật sự không biết nên đánh giá thế nào đối với loại người này.
Nghe cô ấy hỏi ℓiên tục như thế, Từ An cười nói:
“Chị Hồng Anh, chúng em đã về được hai ngày, ℓần này chị em không về cùng, chỉ có em và Tiểu Mạc trở về.”