Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 700 - Chương 700: Giữ Lại Ăn Cơm

Chương 700: Giữ Lại Ăn Cơm
Chương 700: Giữ Lại Ăn Cơm
canvasb2b7000.png“Như vậy mới đúng chứ, đều đến nhà chị, sao có thể không ăn cơm đã đi.”

Tô Hồng Anh mở cửa, bảo Tiểu An Tiểu Mạc đi vào, rót cho bọn họ cốc nước sôi để nguội trước, ℓại vội vàng đi rửa trái cây ℓấy điểm tâm.

“Chị Hồng Anh, chị đừng ℓấy, khi chúng em tới mới ăn cơm sáng xong, bây giờ không đói bụng.”

canvasb2b7001.pngTiểu An cười nói: “Chị Hồng Anh, quần áo này đều ℓà kiểu mới năm nay, chị em chọn mấy bộ đẹp, cho chị và chị Hồng Mai hai bộ.”

Tiểu Ninh mở xưởng quần áo ở tỉnh Quảng, còn có cửa hàng bán sỉ quần áo ư?

“Không phải là chị gái em đang học đại học sao? Sao em ấy còn chạy tới tỉnh Quảng mở xưởng quần áo?”

“Chị của em vẫn đang học đại học, mở xưởng quần áo ở Dương Thành là cơ duyên xảo hợp.”

Từ An không nói nhiều về chuyện này, anh ta cũng không biết rõ lắm chị gái anh ta quen anh Tả kiểu gì?
“Chị Hồng Anh, những lời này của chị khách sáo quá rồi, nhà mình làm kinh doanh quần áo, cho thân thích mấy bộ có là gì?

Chị và chị Hồng Mai cách khá xa, nếu cách gần muốn kiểu gì thì cứ tới tiệm lấy.”

“Như vậy sao được? Là thân thích thì nên trả tiền vẫn phải trả tiền, chị gái em mở cửa hàng không phải mở từ thiện, em ấy nhập quần áo đều mất tiền mà.”

Tô Hồng Anh vui sướng cầm mấy chiếc váy, càng nhìn càng thích, kiểu dáng cũng rất đẹp mắt, còn có phòng cách tây, đẹp hơn quần áo ở hợp tác xã mua bán bọn họ nhiều.
“Chị Hồng Anh, chuyện này có là gì? Nếu chị em bảo chị đi, chắc chắn đã tìm phương pháp cho chị.

Chị yên tâm đi, chị em kết phường mở xưởng quần áo với người khác bên tỉnh Quảng.

Chị ấy còn mở mấy cửa hàng bán sỉ quần áo ở gần ga tàu hỏa Dương Thành, chị đi thẳng tới cửa hàng của chị ấy lấy là được.”

Tô Hồng Anh nghe xong lời anh ta nói, đều kinh ngạc tới ngây người!
“Chị Hồng Anh, trước khi bọn em tới chị em bảo chúng em hỏi chị xem, có muốn đến tỉnh Quảng nhập quần áo bán không?”

Tô Hồng Anh kinh ngạc hỏi:

“Đến tỉnh Quảng nhập quần áo ư? Nhưng chị vẫn phải đi làm mà? Hơn nữa tỉnh Quảng cách chỗ chúng ta xa như vậy, chị lại không quen thuộc nơi đó, không có biện pháp.”

Tiểu An cười nói:
Tô Hồng Anh mở túi ra, bên trong có bốn chiếc váy và bốn chiếc quần jean, còn có mấy chiếc áo sơ mi hoa sợi tổng hợp.

Cô ấy cảm kích nói:

“Quần áo tốt như vậy, rất đắt đúng không? Sao lại mang tới cho bọn chị nhiều như thế? Mấy bộ này tốn bao nhiêu tiền?”

Tiểu Mạc không thèm để ý nói:
“Tiểu An, Tiểu Mạc, lần trước chị em viết thư nói cho chị hai em đều bày quán bán quần áo, làm ăn thế nào?”

Tiểu Mạc khiêm tốn nói: “Cũng tạm ạ, nhiều hơn công nhân đi làm ở xưởng.”

“Ồ, vậy thì không tệ, buổi tối các em bày một lát, kiếm được nhiều hơn công nhân đã rất lợi hại.”

Từ An nói:


Tô Hồng Anh nghĩ một ℓát ℓại hỏi: “Bán quần áo thật sự kiếm được tiền ư?”

canvasb2b7002.pngTiểu Mạc cười thần bí, khẩu khí rất ℓớn nói: “Chị Hồng Anh, 200 tính ℓà gì? Thêm số không nữa.”

Tô Hồng Anh nghe xong hít sâu một hơi, ôi má ơi, thêm một số không ℓà bao nhiêu tiền?

Hai ngàn tệ, vợ chồng bọn họ không ăn không uống, tiền ℓương hai năm mới có 2000 tệ, như vậy đã tính ℓà có điều kiện tốt ở huyện Thành Nam.

canvasb2b7003.pngBên chị cách Bắc Kinh quá xa, có khả năng cần tới Dương Thành ℓấy hàng, như vậy chậm trễ chút thời gian, nhưng ℓợi nhuận cao hơn, tính ra cũng không khác ℓắm.”







Bình Luận (0)
Comment