Chương 763: Người Thôn Du Thụ Tới
Chương 763: Người Thôn Du Thụ Tới
Đợi bọn họ kiếm được đồng tiền lớn, thì có thể mua quần áo cho mẹ mặc.
Nghênh Xuân là đi cùng sáu thanh niên nam nữ của thôn Du Thụ tới.
Từ Ninh sắp xếp cô ấy đến làm ở cửa hàng trarng phục mới mở, bảo cô ấy và con gái ở phía sau cửa hàng quần áo.
Từ Ninh bảo Nghênh Xuân mỗi tháng cho bà cụ 2 tệ, để bà ấy khi đưa đón Tiểu Nha sẽ thuận tiện đón đứa bé của cô ấy.
Tiểu An và Tiểu Mạc đi bày quán còn chưa trở về, ông Thất và ông Vương dùng xe đạp chở hai túi quần áo còn có chăn đưa tới cửa hàng quần áo cho hai mẹ con.
Nghênh Xuân nhìn cửa hàng quần áo trang trí vô cùng khí phách trước mặt, rất bội phục Từ Ninh.
Tiểu Ninh ít hơn cô ấy mấy tuổi, người ta lại có năng lực như vậy, mà cô ấy sống thành ra dáng vẻ như bây giờ, ngay cả cha mẹ trong nhà cũng nhọc lòng vì cô ấy.
Sân sau là ba gian nhà ngói, còn có phòng bếp và phòng vệ sinh, chỉ có cô ấy và Tiểu Cúc ở.Quần áo trên người đã giặt đến trắng bệch, trên tay áo có mấy mụn vá.
Cô trở về thu dọn ra một bao quần áo to, có váy liền áo, áo sơ mi, quần, còn có mấy bộ đồ xuân thu.
Cô cười nói:
“Chị Nghênh Xuân, trong khoảng thời gian này em béo lên nhiều, quần áo mặc vào hơi rộng, vứt đi thì tiếc, nếu chị không chê thì cầm lấy mặc đi, đều đã giặt sạch.”Ba người bán hàng khác một người là người bản địa, ăn ở đều về nhà.
Hai người là người nhà của xưởng đồ hộp, xưởng đồ hộp của bọn họ có ký túc xá, đứa bé cũng đi học ở đây, mỗi ngày tan làm sẽ về xưởng đồ hộp.
Ông Thất dặn dò cô ấy: “Cứ đi theo Tiểu Ninh làm, con bé sẽ không bạc đãi cháu, có chuyện gì thì tới nhà tìm ông.”
Nghênh Xuân đỏ mắt nói:Nghênh Xuân nhìn túi quần áo mới bảy tám phần, không chối từ, ghi nhớ ân tình của Từ Ninh trong lòng.
Cô ấy biết Tiểu Ninh thấy cô ấy không có bộ quần áo nào tử tế, mới tìm cớ nói mình mập lên.
Cô ấy đỏ mắt nhận lấy, nói: “Tiểu Ninh, cảm ơn.”
Tiểu Cúc ôm chân mẹ, sợ hãi nhìn dì cười vô cùng xinh đẹp.Nghênh Xuân thấy Tiểu Ninh sắp xếp hết mọi chuyện cho cô ấy, cảm động chảy nước mắt.
Từ Ninh cổ vũ cô ấy: “Chị Nghênh Xuân, đừng khổ sở, sau này sẽ tốt hơn thôi. Nếu chị đã tới thì ở lại Bắc Kinh lăn lộn đi, khiến bọn họ nhìn xem hiện giờ chị sống tốt thế nào.”
Chị Nghênh Xuân gật đầu thật mạnh nói: “Tiểu Ninh, chị biết rồi, chị nhất định sẽ theo em chăm chỉ làm việc.”
Từ Ninh nhìn dáng người cô ấy không khác mình lắm, nhưng mà chị Nghênh Xuân còn gầy hơn một chút.Từ Ninh cầm lấy bánh trứng đưa cho cô bé, mỉm cười nói: “Tiểu Cúc thật đáng yêu.”
Tóc Tiểu Cúc hơi vàng, trên người mặc một chiếc váy hoa nhỏ, váy này thoạt nhìn hơi quen mắt.
Có lẽ là lần trước Tiểu Mạc về thôn Du Thụ mang về, Đường Đường từng mặc.
Cô nhớ tới mấy ngày hôm trước khi dọn dẹp nhà, lại thu dọn được không ít quần áo và giày nhỏ đi của Đường Đường, lát nữa để chị Nghênh Xuân mang về cho Tiểu Cúc mặc.Trong phòng đặt giường và đồ nội thất, còn có một cái bàn cho đứa bé học.
Trong phòng quét dọn vô cùng sạch sẽ.
Trong phòng bếp nồi bát chậu đủ cả, trên tủ bát còn có một túi gạo và một túi bột mì.
Ông Thất nói là Tiểu An Tiểu Mạc tới đây thu dọn, đồ trong phòng bếp là hai bọn họ mua.
“Ông Thất, cháu biết, ông yên tâm đi, cháu nhất định sẽ chăm chỉ đi theo Tiểu Ninh làm, sẽ không để em ấy mất mặt.”
Ông Thất và ông Vương đẩy xe đạp đi ra ngoài, Nghênh Xuân dẫn theo Tiểu Cúc tiễn bọn họ.
Hai ông vẫy tay với cô ấy.