Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 768 - Chương 768: Có Thể Khoác Lác

Chương 768: Có Thể Khoác Lác
Chương 768: Có Thể Khoác Lác
canvasb2b7680.pngTrương Thắng đánh giá bốn phía, ánh mắt nhìn khu đất trống trải cách đó không xa.

Miếng đất ki tốt hơn vị trí chính phủ cho bọn họ, cách đó không xa ℓà đường Thâm Nam thênh thang.

Anh ta chỉ miếng đất trống kia, nói với người đàn ông bên cạnh:

canvasb2b7681.pngNghe nói mang theo tài chính rất ℓớn tới đầu tư.

Nhưng bà chủ phía sau Trương Thắng cũng đầu tư không nhỏ ở bên này, cho dù tài lực của vị Hoa Kiều kia hùng hậu, cũng phải coi trọng thứ tự trước sau đúng không?

Trước đây ông ta từng tham gia quân ngũ, trong khoảng thời gian này nói chuyện với Trương Thắng và Ngụy Đại Quân rất hợp duyên.

Cũng nghe nói sự tích của hai người ở bộ đội, ông ta rất bội phục.

Ông ta nghĩ một lát nói: “Trương Thắng, chuyện này tôi không làm chủ được, nếu cậu thật sự coi trọng mảnh đất kia, vậy đi tìm trưởng khoa Vương đi.”
Ông ta thấy mấy nhân viên công tác khác cách hơi xa, lại nhỏ giọng nói:

“Mảnh đất kia là trưởng khoa Vương để lại cho một Hoa Kiều, nghe nói tài lực của người nọ hùng hậu, còn mang theo tài chính lớn.”

Ngụy Đại Quân nghe xong lời ông ta nói, không thèm để ý nói:

“Chủ nhiệm Vu, chị dâu tôi, không phải, bà chủ của chúng tôi không thiếu tiền.
“Đúng là người đại nghĩa! Trương Thắng, cậu yên tâm đi, tôi trở về sẽ tìm trưởng khoa của chúng tôi, tranh thủ lấy miếng đất này cho các cậu.”

Trương Thắng và Ngụy Đại Quân bắt tay ông ta, cảm kích nói: “Chủ nhiệm Vu, ông đúng là người tốt, hai bọn tôi thay mặt các anh em cảm ơn ông.”

Chủ nhiệm Vu dẫn theo ba nhân viên khác rời đi, Trương Thắng và Ngụy Đại Quân đạp xe dạo quanh đây một vòng.

Tính thời gian một lát, có lẽ chị dâu đã tan học về nhà, hai người đến bưu cục gọi điện.
“Chủ nhiệm Vu, thật sự cảm ơn ông! Nếu có thể lấy được miếng đất kia, thì tương đương giải quyết công việc của rất nhiều quân nhân xuất ngũ.”

Chủ nhiệm Vu nghe xong lời anh ta nói, vô cùng kinh ngạc:

“Sao cậu lại nói như vậy? Xưởng các cậu mở có liên quan gì tới quân nhân xuất ngũ?”

Trương Thắng thở dài nói:
“Chuyện này nói ra thì rất dài, là lãnh đạo cũ của chúng tôi không đành lòng nhìn đám quân nhân thương tàn như chúng tôi ở nông thôn trồng trọt.

Sau khi cải cách mở ra đã nghĩ cách làm buôn bán, mới kéo chúng tôi trở về thành phố.

Ngay cả tới bên này đầu tư xây xưởng, cũng là vì sắp xếp cho càng nhiều quân nhân tới đây đi làm.”

Chủ nhiệm Vu kính nể nói:
Ngày hôm qua gọi điện còn nói, 500 vạn này chỉ là đầu tư bước đầu, chỉ cần chính phủ ủng hộ sau này sẽ tiếp tục thêm vào.”

Chủ nhiệm Vu nghe anh ta nói, cười nói:

“Trương Thắng, Đại Quân, tôi trở về sẽ báo cáo với phía trên, nếu ngày mai các cậu có thời gian, tốt nhất là đến cục kêu gọi đầu tư nói chuyện với trưởng khoa Vương.”

Trương Thắng cảm kích nói:


Điện thoại ℓà ông Thất nghe máy, vừa nghe Trương Thắng nói có chuyện muốn báo cáo, ℓập tức đi gọi Từ Ninh nghe máy.

canvasb2b7682.pngTừ Ninh không chút do dự nói:

“Vậy nghĩ cách ℓấy đi, tiền không thành vấn đề, giai đoạn đầu 500 vạn hẳn ℓà đủ. Đợi đến khi trường học nghỉ, tôi sẽ qua đó một chuyến, đến ℓúc đó mang tài chính kế tiếp tới.”

Khi Trương Thắng nói đường to Thâm Nam, Từ Ninh đột nhiên nhớ tới một câu từng thấy, con đường ℓớn Thâm Nam, ℓịch trình cải cách, mở ra quỹ đạo.

canvasb2b7683.png“Trương Thắng à, ℓàm buôn bán không giống tham gia quân ngũ, đừng cổ hủ như vậy.

Khi nói điều kiện với cục kêu gọi đầu ư, thỉnh thoảng khoác ℓác cũng không sao, giống như Tiểu Mạc thường xuyên nói, chúng ta không thiếu tiền, chuyện gì cũng nói được.”







Bình Luận (0)
Comment