Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 775 - Chương 775: Tâm Tư Của Hai Người

Chương 775: Tâm Tư Của Hai Người
Chương 775: Tâm Tư Của Hai Người
canvasb2b7750.pngCô nhìn thoáng qua Nghênh Xuân đang tiếp đón khách, nói với Tôn Tú Phân:

“Trong khoảng thời gian này em dẫn dắt chị Nghênh Xuân nhiều nhé, dạy chị ấy ℓàm sổ sách và quản ℓý thế nào.

Khi ăn tết, chị chuẩn bị để chị ấy đến thị trấn Thâm ℓàm tổng cửa hàng trưởng.

canvasb2b7751.pngTừ Ninh cười gật đầu, thấy mấy người mua quần áo rời đi, hiện giờ trong tiệm không có người ngoài nên ℓấy túi đồ ăn vặt ra, vừa nói vừa cười với mấy người bán hàng.

Nhưng dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, cha mẹ cô ta và cha mẹ Cố Văn Tĩnh đi làm cùng một xưởng, mọi người cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cho nên không thể khiến quan hệ xấu đi được, nên cười nói:

“Chị Văn Tĩnh, em đâu thể so được với chị? Chị mới thật sự xinh đẹp, khi em còn nhỏ thường xuyên nghe chú dì trong xưởng nói, chị Văn Tĩnh là mỹ nhân.”

Cố Văn Tĩnh nghe xong lời cô ta nói, đắc ý dùng tay vuốt tóc, đổi túi đồ cô ta mới mua sang tay khác, mới cười nói:

“Vi Vi, đều là người trong xưởng nói bậy thôi. Hơn nữa bây giờ chị đã lớn tuổi, không thể so được với mấy cô gái nhỏ thủy nộn như các em.”


Cố Văn Tĩnh đứng ở phố đối diện, nhìn thoáng qua cửa hàng quần áo trang trí khí phái, ghen tị tới đỏ mắt.

Cho dù thế nào cô ta cũng không nghĩ tới, cửa hàng quần áo Ngưu Bì Đường nổi tiếng như vậy là Từ Ninh mở.

Cô ta đứng ở đó một lát, sau đó đạp xe về nhà.
Sau khi nói xong thì mở túi giấy ra cho Cố Văn Tĩnh xem.

Đợi Cố Văn Tĩnh nhìn thấy chiếc áo kia, cô ta lại thở dài: “Nếu chị biết cửa hàng quần áo kia là cô ta mở, chị đã không mua.”

Vương Vi Vi kinh ngạc hỏi: “Chị Văn Tĩnh, nghe ý của chị, chị quen chủ của cửa hàng Ngưu Bì Đường ư?”

Cố Văn Tĩnh khó chịu nói:
“Đâu chỉ quen, trước đây khi bọn chị xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, chị và chị họ em có xích mích với cô ta.”

“Cái gì? Chị là nói chủ của cửa hàng quần áo Ngưu Bì Đường, trước đây từng xuống nông thôn làm thanh niên trí thức với các chị ư?”

Cô ta thật sự rất kinh ngạc, từng làm thanh niên trí thức ở cùng nơi, còn có xích mích với bọn họ không phải là Từ Ninh sao?

Lần trước cô ta và Vương Quyên Quyên đi dạo tòa bách hóa gặp Từ Ninh, ánh mắt Vương Quyên Quyên nhìn Từ Ninh như ước gì ăn được cô.
Tuy nói như vậy, nhưng Cố Văn Tĩnh không cảm thấy cô ta kém Vương Vi Vi chút nào.

Hai người khen ngợi nhau mấy câu, Vương Vi Vi thấy trên tay cô ta là túi giấy của cửa hàng quần áo Ngưu Bì Đường, hỏi:

“Chị Văn Tĩnh, chị đến cửa hàng quần áo Ngưu Bì Đường mua quần áo ư? Hai ngày trước khi em đến, nghe nhân viên cửa hàng nói hai ngày này sẽ có kiểu mới, em đang chuẩn bị đi xem.”

Cố Văn Tĩnh khoe khoang nói: “Đúng vậy, là kiểu ngày hôm qua mới tới, nghe nói trong tiệm chỉ có hai chiếc, chị mua một chiếc.”
Đi đến đầu hẻm, thì thấy Vương Vi Vi và đối tượng của cô ta đẩy xe đạp ra ngoài.

Cố Văn Tĩnh chớp mắt, cười tủm tỉm nói: “Vi Vi, mặc đẹp như vậy là đi đâu chơi thế?”

Vương Vi Vi có chút chướng mắt Cố Văn Tĩnh, cảm thấy một cô gái tốt như vậy năm đó vì trở về thành phố, vậy mà gả cho người đàn ông đã chết vợ.

Hơn nữa người đàn ông kia còn có hai con trai, một con gái, còn hơn cô ta hai mươi tuổi, đúng là không biết cô ta nghĩ gì?
Mà Từ Ninh nhìn thấy cô ta và Vương Quyên Quyên, sắc mặt cũng khó coi.

Lúc ấy cô ta hỏi Vương Quyên Quyên có phải có thù oán với Từ Ninh hay không?

Lúc đó Vương Quyên Quyên không nói chuyện, chỉ nói trước đây từng làm thanh niên trí thức với Từ Ninh.

“Chị Văn Tĩnh, chẳng lẽ Từ Ninh là bà chủ của cửa hàng quần áo Ngưu Bì Đường ư?”


Cố Văn Tĩnh nghiến răng nghiến ℓợi nói:

“Đúng thế, chính ℓà tiện nhân đó, em nói xem sao cô ta may mắn như vậy? Bắc Kinh nhiều cửa hàng quần áo Ngưu Bì Đường như thế, nếu đều ℓà của cô ta, vậy mỗi tháng cô ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền.”

Vương Vi Vi nghe thấy đáp án này, sắc mặt cũng không tốt ℓắm, không nghĩ tới cửa hàng quần áo Ngưu Bì Đường nổi tiếng ở Bắc Kinh ℓại ℓà của Từ Ninh.







Bình Luận (0)
Comment