Chương 776: Miệng Lưỡi Trơn Tru
Chương 776: Miệng Lưỡi Trơn Tru
Trước đây khi Ngô Quảng Bác nói chuyện với cô ta ℓuôn dịu dàng nhỏ nhẹ, cũng rất săn sóc với cô ta.
Không nghĩ tới Hoàng Vĩ Hùng không phong độ như vậy, khi mới bắt đầu xem mắt cảm thấy con người anh ta không tệ ℓắm.
Điều kiện gia đình cũng tốt, bản thân thì ℓàm buôn bán ở bên ngoài, còn quen không ít bạn bè.
“Đương nhiên ℓà muốn đi, ngày thường anh bận như vậy, hôm nay vất vả ℓắm mới có thời gian cho em, sao em có thể từ bỏ cơ hội này?”
Lão già nhà cô ta đã không dùng được, nhưng cô ta vẫn còn trẻ tuổi, đang là lúc cần nhiều.
Có đôi khi buổi tối muốn đến tim gan cồn cào, nhưng mà không có biện pháp, lão già kia có lòng nhưng không đủ lực.
Cô ta lại nhìn thoáng qua Hoàng Vĩ Hùng, thoạt nhìn lịch sự văn nhã nhưng đôi mắt không an phận, cô ta biết chắc chắn từng chạm qua không ít phụ nữ.
…Hiện giờ nghe những lời này của Hoàng Vĩ Hùng, gương mặt lập tức đỏ bừng lên, vừa thẹn vừa bực.
Nhưng trong lòng lại có chút chờ mong, năm nay cô ta đã 24 tuổi, còn chưa từng có hành động khác với đàn ông ngoài nắm tay.
Lén nhìn thoáng qua Hoàng Vĩ Hùng, lại thẹn thùng cúi đầu.
Cố Văn Tĩnh nhìn hai bọn họ ở đó mắt đi mày lại, ghen tị đến mức nắm chặt tay.Cô ta cười khẽ tiến lên trước, nói với hai người: “Vi Vi, chị đi về trước, có thời gian dẫn đối tượng của em đến nhà chơi nhé!”
Sau khi nói xong thì đẩy xe đạp vặn eo lắc mông rời đi, ở chỗ Vương Vi Vi không nhìn thấy còn nháy mắt với Hoàng Vĩ Hùng.
Hoàng Vĩ Hùng cười sờ cằm, nhìn Cố Văn Tĩnh đi xa cảm thấy người đàn bà này rất thú vị.
Tuy lớn tuổi một chút, nhưng mà dáng người bảo dưỡng không tệ.Hoàng Vĩ Hùng dán sát bên tai cô ta, nhỏ giọng nói:
“Vi Vi, không cần bồi bổ, cơ thể của anh rất tốt, nếu em không tin chúng ta về nhà anh thử xem.”
Vương Vi Vi đâu từng nghe loại lời nói hạ lưu này?
Trước đây Ngô Quảng Bác vẫn luôn kìm chế với cô ta, cùng lắm là khi không có ai nắm tay cô ta một lát.Hoàng Vĩ Hùng thích dáng vẻ nũng nịu này của cô ta, được cô ta dỗ lập tức hết giận, mỉm cười nói:
“Không còn sớm nữa, chúng ta mau đi đi, lát nữa chọn thêm mấy bộ quần áo em thích đi.”
“Không cần, em có rất nhiều quần áo, anh kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, mua nhiều đồ ngon một chút bồi bổ cơ thể đi.”
Sau khi nói xong lại thẹn thùng nhìn anh ta một cái, thấy Hoàng Vĩ Hùng ngây ngốc nhìn chằm chằm cô ta, lập tức đỏ mặt cúi đầu.Vương Vi Vi thấy anh ta nhìn chằm chằm Cố Văn Tĩnh, cảm thấy khó hiểu hỏi: “Vĩ Hùng, sao thế?”
Hoàng Vĩ Hùng rời mắt, cười tủm tỉm nói: “Không sao, anh đang nghĩ chị gái nhà bên nhà em có lẽ không còn trẻ tuổi nữa?”
“Có lẽ là sắp 30 tuổi?” Vương Vi Vi nói chuyện nhà Cố Văn Tĩnh một lát.
Hoàng Vĩ Hùng nghe hăng say, Vương Vi Vi thấy anh ta có hứng thú, lại nói kỹ càng tỉ mỉ Cố Văn Tĩnh xuống nông thôn thế nào, lại vì trở về thành phố gả cho một ông già ra sao.
Hoàng Vĩ Hùng vừa nghe Vương Vi Vi nói chuyện, vừa híp mắt không biết suy nghĩ gì.
“Không phải muốn mua quần áo ư? Sao không đi vào?”
“Vĩ Hùng, chúng ta đổi cửa hàng khác đi, em không muốn mua quần áo ở cửa hàng của cô ta.”
“Sao thế? Không thích quần áo ở cửa hàng này ư?”
“Cái gì, vậy mà có người bắt nạt em ở trường? Là ai cho cô ta ℓá gan đó, xem anh có tìm người thu thập cô ta không.”
Vương Vi Vi nghe xong ℓời anh ta nói, đôi mắt sáng ℓấp ℓánh nhìn anh ta.