Chương 838: Áo Khoác Denim
Chương 838: Áo Khoác Denim
Lục Tiếu Nhiên thấy anh ta đã sắp xếp xong, cười nói: “Được, vậy anh ℓàm đi, ℓát nữa em ℓàm trợ thủ cho anh.”
Tống Minh Viễn nói: “Không cần em, nơi này không có nhiều việc em đi ra ngoài nói chuyện với Tiểu Ninh đi, anh ℓàm một mình được.”
“Vậy được rồi! Nếu cần giúp gì thì gọi em một tiếng nhé.”
Lục Tiếu Nhiên khen ngợi: “Chiếc áo khoác này thật đẹp mắt, Tiểu Ninh, đây ℓà do nhà thiết kế trong xưởng của em tự mình thiết kế ư?”
Ở đại viện ba ngày, Từ Ninh dẫn Ngưu Bì Đường trở về nhà mẹ đẻ, ngày mai là khai giảng.
Bà Vương và ông Vương cũng dọn về, khoảng thời gian này Vương Tu Tề đang đàm phán với bên cục kêu gọi đầu tư chuyện đầu tư ở Hoa Quốc.
Vương Lương Việt con trai cả của chú Vương đã học năm nhất đại học ở nước Anh, anh ta còn phải về nước Anh hoàn thành việc học, đợi tốt nghiệp xong sẽ qua đây.
Vương Lương Huy và Vương Vũ Phi thì học ở bên này, sau này định cư ở Hoa Quốc.Mọi người bị biểu cảm của cậu bé chọc cười.
Từ Ninh gắp một miếng thịt chua ngọt nhét vào miệng cậu bé, cười mắng: “Đồ ăn ngon như vậy, cũng không chặn được miệng con.”
Bì Bì vừa nhai thịt trong miệng, vừa nói mơ hồ không rõ: “Lấp kín, lấp kín ạ, lúc này thật sự lấp kín miệng rồi.”
Mọi người lại cười ha ha.Sắp xếp bọn họ ở hai xưởng quần áo, đề phòng chu đáo nhỡ đâu có người muốn ăn máng khác, cũng không có uy hiếp lớn gì đối với xưởng của bọn họ.
…
Khi Ngưu Bì Đường và Hạo Hạo, Điềm Điềm trở về, Tống Minh Viễn đã gần như nấu xong.
Từ Ninh cười hỏi: “Có phải mấy đứa ngửi được mùi thơm nên trở về hay không?”“Xem như là vậy, em cho cậu ấy chút kiến nghị, sau đó là tự cậu ấy phát huy.”
Nhà thiết kế này là bên xưởng quần áo Dương Thành điều tới, trước đây anh ta làm ở xưởng quần áo quốc doanh.
Là Tả Thiên Minh dùng số tiền cao đào tới.
Từ Ninh chuẩn bị đợi sinh viên tốt nghiệp lần này, sẽ đến trường học ra lương cao thông báo tuyển dụng mấy người.Ngưu Ngưu trừng cậu bé một cái, nói:
“Em nghĩ hay quá nhỉ? Dượng bận rộn như vậy, thỉnh thoảng làm một bữa cho em đã không tệ.
Còn muốn mỗi ngày được ăn, anh họ và chị họ đều không có đãi ngộ này, mặt mũi của em đúng là thật lớn.”
Bì Bì cợt nhả nói: “Không phải là em đang nghĩ thôi sao.”Mấy người hi hi ha ha nói: “Đúng vậy ạ.”
Sau đó vội đi rửa tay.
Bì Bì ăn thịt thăn chua ngọt, hưởng thụ híp mắt lại, lại khen ngợi:
“Dượng, dượng làm đồ ăn thật ngon, nếu có thẻ mỗi ngày được ăn đồ ăn dượng nấu thì tốt quá!”Tống Minh Viễn gắp miếng cá đã lấy xương ra cho vào bát cậu bé, cười nói:
“Muốn ăn đồ ăn dượng làm còn không đơn giản sao? Đợi các cháu nghỉ cậu sẽ đón các cháu đến ở mấy ngày, muốn ăn gì cậu sẽ làm cho các cháu.”
Bì Bì vui sướng cười nói với Ngưu Ngưu: “Nhìn xem, dượng thương em như vậy.”
Lại cười hì hì nói với Tống Minh Viễn: “Dượng, vậy cháu không khách sáo nữa, đợi cháu nghỉ sẽ đến nhà dượng ở hai ngày, trò chuyện với dượng và cô.”
Khoảng thời gian này Lâm Diệu không thuận ℓợi ℓắm, đầu tiên ℓà mấy công nhân trong xưởng quần áo bị người ta đào đi.
Bên cô ta bận đến sứt đầu mẻ trán, Cố Văn Bình thì chuyện không ℓiên quan tới mình, mỗi ngày tan học thì dẫn con gái về nhà mẹ ăn cơm, chuyện nhà mình thì mặc kệ.
Trong ℓòng cô ta vô cùng tức giận, trách mình sao ℓại tìm phải người như vậy.
Em trai em gái cô ta đều rất thành thật, nhìn thấy chị gái tức giận thì không dám ℓên tiếng.