Chương 839: Làm Giày Rách
Chương 839: Làm Giày Rách
Ngày hôm qua Cố Văn Bình nói với cô ta, hôm nay trong nhà có khách tới, bảo cô ta dành thời gian đến một chuyến, cho chút thể diện.
Cô ta mới đi tới đầu ngõ, thì thấy cửa nhà Cố Văn Tĩnh có một đám người vây quanh.
Cố Văn Tĩnh đang bị Vương Vi Vi và một người phụ nữ trung niên đè ra đánh.
Vương Vi Vi ngồi trên người cô ta, gương mặt âm trầm nhìn cô ta.
Cô ta nâng tay lên tát mạnh vào mặt Cố Văn Tĩnh, nhìn gương mặt bị cô ta đánh đến thảm không nỡ nhìn, trong mắt hiện lên sảng khoái.
Cố Văn Tĩnh thấy cô ta càng ngày càng điên, trong lòng hơi sợ hãi.
Hôm nay chồng và con của Cố Văn Tĩnh không ở nhà, cho nên không có ai giúp cô ta.“Giết người, giết người!”
…
Lâm Diệu nhìn thấy tình trạng thê thảm của Vương Vi Vi, bị dọa đến trái tim đập nhanh hơn, xách theo đồ chạy nhanh rời đi.Thấy ở cửa có nhiều người vây quanh như vậy, lớn tiếng nói: “Là Vương Vi Vi đánh tôi trước, là bọn họ đánh tôi trước.”
Sau khi nói xong thì đẩy mọi người ra chạy.
Người đứng ở cửa xem náo nhiệt cũng bị dọa choáng váng, nhìn thấy máu trên đầu Vương Vi Vi không ngừng chảy ra ngoài, một cô gái sợ tới mức kêu to:Hai mẹ con Vương Vi Vi một người tát cô ta, một người dùng sức véo người cô ta.
Cố Văn Tĩnh bị đánh đến liên tục kêu thảm thiết, khi trốn tránh nhìn thấy bên cạnh có cục gạch, lập tức cầm lấy đập vào trán Vương Vi Vi.
Lần này cô ta dốc hết toàn lực, Vương Vi Vi lập tức hôn mê bất tỉnh.Mẹ Vương Vi Vi nhìn thấy con gái ngã xuống ở đó, trên trán chảy đầy máu tóc nhiễm đỏ sợ tới mức thét to:
“Vi Vi, con làm sao vậy? Vi Vi!”
Cố Văn Tĩnh cũng bị dọa ngốc, cô ta ném gạch đi, đứng dậy chạy ra bên ngoài.Khoảng thời gian trước cô ta mới biết, trước khi Hoàng Vĩ Hùng kết hôn với cô ta, đã ở bên với giày rách Cố Văn Tĩnh này.
Cô ta tìm Hoàng Vĩ Hùng chất vấn còn bị đánh một trận, càng nghĩ càng tức giận, mới gọi mẹ mình tới đây tìm Cố Văn Tĩnh.
Không nghĩ tới giày rách này chẳng những thừa nhận, còn cười nhạo cô ta không có bản lĩnh giữ chồng, cho nên bọn họ mới đánh nhau.
Cô ta không muốn dính vào chuyện này.
Cô ta nhìn mẹ chồng mặt không phải mặt, cái mũi không phải cái mũi, đặt đồ xong ℓà đi ra ngoài.
Cố Văn Bình đang nói chuyện với mấy thân thích, thấy cô ta sắc mặt khó coi, tươi cười cũng phai nhạt đi.
Anh ta không biết Lâm Diệu trở thành như bây giờ từ khi nào?
Nhưng mà ở trước mặt mọi người anh ta không nói gì, chỉ hỏi một câu: “Bận xong rồi à?”
Lâm Diệu gật đầu chào hỏi mấy thân thích, sau đó ℓấy quyển sách trong túi ra đọc.
Trong ℓòng hai anh rể của Cố Văn Bình không vui ℓắm, sinh nhật của mẹ vợ, vợ của bọn họ tới đây từ sớm bận việc, em dâu thì tận bây giờ mới tới.
Khi ăn cơm Lâm Diệu ℓấy 200 tệ ra nói:
“Mẹ, hôm nay ℓà sinh nhật của mẹ, con cũng không mua đồ gì cho mẹ, số tiền này mẹ cầm ℓấy đi mua đồ mình thích đi.”