Thị trưởng Trần đọc xong phần giới thiệu này thì cau mày, lần này ông ta không phê bình Triệu Trân Trân mà đột nhiên hỏi: “Tôi nghe Tiểu Lư nói chồng cô là phó hiệu trưởng của đại học Bình Thành?”
Triệu Trân Trân sửng sốt, không rõ lắm tại sao ông ta hỏi câu này. Cô suy nghĩ rất nhanh, may mà nhanh chóng tìm được đáp án, cười nói: “Đúng vậy, Thị trưởng Trần. Không giấu gì anh, thực ra tôi tốt nghiệp tiểu học, có thể gả cho chồng tôi hoàn toàn là vận may tốt. Cho nên tôi không dám buông lỏng mảy may, bình thường rất chú ý tăng cường học tập, tạp chí trong đại học đầy đủ nhất. Mặc dù Bình Thành chúng tôi là nơi rộng lớn nhưng chắc chắn không so được với Bắc Kinh, Thượng Hải cho nên tôi thích đọc báo của hai nơi này nhất!”
Đón nhận ánh mắt dò xét của Thị trưởng Trần, cô biểu hiện hết sức thản nhiên.
Trần Hữu Tùng làm việc chu toàn, tất nhiên đã sớm điều tra lý lịch của Triệu Trân Trân. Trình độ văn hóa trên hồ sơ của cô là tiểu học, nếu như không phải chính cô tự mình nói ra, Thị trưởng Trần sẽ nghi ngờ người trong hồ sơ không phải cô.
Trần Hữu Tùng gật đầu, có chút không biết đối xử với đồng chí nữ trẻ trước mặt này ra sao.
Đương nhiên rồi, không thể nghi ngờ là về mặt học thức, địa vị, thân phận anh ta đều cao hơn Triệu Trân Trân nhiều bậc. Nhưng không thể phủ nhận rằng nếu như Triệu Trân Trân không nói dối, vậy thì cô và anh ta có một điểm chung, đó chính là trời sinh cực kỳ nhạy cảm với chính trị. Hơn nữa tác phong cũng rất gan dạ, bằng không thì đồng chí nữ này cũng không dám biên dựng kịch hiện đại để tiếp cận anh ta?
Anh ta đổi sang vẻ mặt thân thiết hiền hòa thường thấy nhất, nói: “Con người cần không ngừng học tập mới có thể tiến bộ. Đồng chí Triệu Trân Trân, nếu như sau này gặp khó khăn gì trong công việc thì có thể đến tìm tôi!”
Đây chính là lời nói tiêu chuẩn khi lãnh đạo đuổi người.
Bình thường, lúc này Triệu Trân Trân nên biết điều mà rời đi, nhưng cô không đi mà cười dịu dàng nói: “Thị trưởng Trần chỉ đạo rất đúng. Hồi nhỏ bà nội tôi thường nói với tôi, phải gần người quân tử tránh xa kẻ tiểu nhân. Hơn nữa trên mặt tiểu nhân không khắc chữ, nói không chừng nhìn bên ngoài là người quân tử. Cho nên không thể tín nhiệm vô điều kiện với bất kỳ ai, đặc biệt là nếu như loại tín nhiệm này đến từ chính ảnh hưởng của người khác, vậy có thể rất nguy hiểm!”
Cô nói lời này còn kém nói thẳng tên Lư Chí Vĩ ra.
Cha Lư Chí Vĩ - Lư Thành Côn là lãnh đạo cũ của cha Trần Hữu Tùng. Sau khi Trần Phương Nam qua đời, Lư Thành Côn rất quan tâm Trần Hữu Tùng, do đó, bây giờ Trần Hữu Tùng đã được vực dậy. Mặc dù Lư Thành Côn vẫn giữ chức vị cao nhưng đã là nỏ mạnh hết đà. Vì để đánh bóng con trai nên đã đưa Lư Chí Vĩ đến bên cạnh Trần Hữu Tùng.
Triệu Trân Trân đã gần như nói trắng ra, tất nhiên là Trần Hữu Tùng nghe hiểu. Ông ta đè cơn giận dữ trong lồng ngực xuống, cười với Triệu Trân Trân, phất tay tỏ ý bảo cô ra ngoài.
Cuối cùng Triệu Trân Trân nói ra lời muốn nói, trong lòng thoải mái chưa từng có. Lúc cô đi qua văn phòng lớn vô tình gặp thư ký Lưu và Lư Chí Vĩ cùng nhau đi đến. Mặc dù không thèm nhìn Lư Chí Vĩ nhưng cô lại cười với thư ký Lưu nói: “Thư ký Lưu vẫn còn bận à, có thời gian đến Công đoàn chúng tôi chỉ đạo công việc nha!”
Thư ký Lưu đã theo Thị trưởng Trần nhiều năm, vị lãnh đạo này thường không làm việc theo lẽ thường, sẽ thường xuyên cất nhắc một vài người không ngờ tới. Anh ta đoán rằng có lẽ Triệu Trân Trân sắp thăng chức rồi nên cũng cười trả lời lại một câu: “Chủ tịch Triệu, chỉ đạo thì không dám nhận!”
Lư Chí Vĩ bị coi là không khí thì hừ lạnh một tiếng. Thực ra anh ta rất có ấn tượng với đồng chí nữ này khi họ gặp nhau lần đầu tiên ở Xưởng bông nhà nước. Không bởi vì gì khác, thực sự Triệu Trân Trân này rất đẹp! Là một người đàn ông trẻ tuổi bình thường thì rất khó không chú ý đến.