Một chủ tịch Công đoàn công xưởng dám dùng bút pháp xuân thu để miêu tả thị trưởng, quả thực là không có quy tắc! Nhưng bây giờ anh ta không nghĩ như vậy nữa. Nếu như đây là một loại nhắc nhở thì sao?
Nhắc nhở bên cạnh anh ta thật sự có một tên tiểu nhân, hơn nữa anh ta sẽ thua trong tay tên tiểu nhân này!
Nhưng điều này cũng không đúng. Một đồng chí nữ bình thường e rằng ngay cả tin tức mới nhất của phía trên cũng không biết căn bản chưa nói tới chuyện nhắc nhở này.
Bởi vì có một người cha anh hùng, còn có một người mẹ như chủ nhiệm chính trị nên trên vấn đề xuất thân, Thị trưởng Trần chính là căn chính miêu hồng. Nhưng đó cũng không phải là hoàn toàn hoàn mỹ.
Trong bốn năm từ khi anh ta sáu tuổi đến mười tuổi đều sống ở nhà chú họ là họ hàng xa. Bốn năm này có thể nói là đoạn ký ức ấm áp nhất trong thời thơ ấu của anh ta. Nhà chú họ này buôn bán bột mì cực kỳ giàu có. Cho dù Trần Hữu Tùng không có quan hệ thân thích trực tiếp với ông, mà trong nhà ông cũng nhiều trẻ con, nhưng họ chưa từng hà khắc anh ta về ăn mặc, hơn nữa còn có thể học tư thục miễn phí.
Chỉ đáng tiếc sau này gia đình chú họ di cư sang nước ngoài không thể không gửi gắm anh ta cho gia đình khác.
Lúc hai mươi tuổi, năm thứ ba ông ta làm quan, trùng hợp lại có liên lạc với người chú họ này. Từ đó thường xuyên liên lạc, cách tối đa một tháng ông ta sẽ nhận được thư và bưu phẩm chú họ gửi tới. Đương nhiên, song song với đó, Trần Hữu Tùng cũng rất ỷ lại chú họ, thậm chí liên quan đến buồn khổ và hoang mang trên con đường làm quan, anh ta cũng sẽ nói ở trong thư.
Dù sao anh ta không cha không mẹ, không vợ, em trai và em gái cũng ra đi ngoài ý muốn.
Nếu như theo cách nói của người xưa thì anh ta là một người có số mệnh cực kỳ cứng, khắc chết toàn bộ người thân.
Nhưng việc đầu tiên Thị trưởng Trần làm khi giật mình tỉnh giấc vào nửa đêm chính là đốt toàn bộ thư của chú họ. Sau khi đợi đến trời sáng, ông lại vứt gần hết những đồ vật có liên quan đến chú họ, đương nhiên có mấy đồ anh ta yêu thích không nỡ bỏ.
Ví dụ như chiếc đồng hồ được sản xuất từ Kiệt Khắc đang đeo trên cổ tay ông ta vào lúc này, giá của nó ở nước ngoài rất cao. Nó được dùng nguyên liệu cao cấp để chế tác, rất tinh xảo, dùng nó để xem thời gian tâm trạng sẽ tốt hơn trước.
Thời gian Thị trưởng Trần im lặng có hơi dài, Triệu Trân Trân không rõ ý của anh ta lắm nhưng cảm thấy nhất định phải giải thích thêm một chút: “Thị trưởng Trần, lần trước anh nói câu chuyện này không đủ năng lượng tích cực. Mặc dù trong hiện thực, người tốt không nhất định có thể có kết quả tốt, người xấu không nhất định sẽ cười đến cuối cùng, nhưng diễn kịch không thể diễn như vậy được. Thực ra tôi có mang giới thiệu của vở kịch mới đến, làm phiền lãnh đạo cho ý kiến!”
Cô lấy ra một tờ giấy mỏng từ trong túi ra phía trên chỉ có vỏn vẹn vài chữ.
Cái này là cô viết vội khi vừa nãy ngồi đợi ở trong văn phòng lớn.
Tên của vở kịch mới là “Đèn đỏ rọi”. Nội dung câu chuyện rất đơn giản, nhân vật chính vẫn là thị trưởng nữ, cô ấy nêu cao tinh thần giai cấp vô sản và tinh thần cống hiến. Để hoàn toàn phân rõ giới hạn với chủ nghĩa tư bản nên cô ấy đã chủ động ly hôn chồng. Mặc dù chồng cô ấy cũng là cán bộ chính Đảng, nhưng xuất thân giai cấp đại tư sản. Sự thật chứng minh sự lựa chọn của cô ấy là đúng. Thị trưởng nữ bỏ mọi quan hệ có thể mang lại ảnh hưởng không tốt với cô ấy, một đường thẳng tiến trên con đường làm quan, rất nhanh đã lên đến vị trí chủ tịch tỉnh.