Thị trưởng Trần vốn đang cúi đầu phê duyệt văn kiện, thấy cô tiến vào thì ngẩng đầu cau mày.
Triệu Trân Trân không căng thẳng như lần trước, cực kỳ bình tĩnh tự nhiên nói: “Chào Thị trưởng Trần!”
Cán bộ trẻ bảo cô ngồi xuống cái ghế bên cạnh, rót một cốc nước, sau đó đóng cửa ra ngoài.
Trần Hữu Tùng đọc nhanh như gió, xem xong những văn kiện còn lại, ký tên mình lên văn kiện, sau đó đặt văn kiện sang một bên. Anh ta nhìn Triệu Trân Trân hỏi: “Đồng chí Tiểu Triệu phải không, tôi nhớ lần trước nghe cô nói các cô muốn diễn vở kịch mới, sao gần đây không thấy có động tĩnh gì?”
Triệu Trân Trân trả lời theo tình hình thực tế, nói: “Thị trưởng Trần, năng lực Công đoàn chúng tôi có hạn. Đúng thật là muốn dàn dựng một vở kịch mới nhưng có quá nhiều khó khăn. Đầu tiên là không có người có năng lực viết kịch bản, chi tiền mời người viết thì không đủ kinh phí. Thứ hai là không dễ tìm diễn viên. Trước đây đều là những công nhân được rút ra từ trong xưởng, gần đây nhiệm vụ sản xuất của Xưởng bông nhà nước chúng tôi rất nặng. Công nhân đều đang tăng ca, đã rất mệt rồi, căn bản không có thời gian để diễn kịch. Hơn nữa lúc này Công đoàn chúng tôi cũng không thể làm ra chuyện kéo chân sau này được! Dù sao sản xuất là nhiệm vụ hàng đầu!”
Cô nói đường hoàng như vậy kỳ thực không phải là không có tiền, không có người sao?
Bỗng nhiên Thị trưởng Trần hiểu ra tại sao mình lại có chút phản cảm với nữ chủ tịch Công đoàn trẻ trung xinh đẹp này, cách nói và giọng điệu cô nói chuyện có mấy phần giống mẹ anh ta!
So với cha, thực ra mẹ đối với anh ta mà nói là một tồn tại càng mơ hồ hơn.
Thị trưởng Trần lại cau mày, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, nói: “Thực ra những chuyện này đều không phải là vấn đề. Tôi muốn hỏi là giới thiệu vở kịch cô cho tôi xem lần trước là ai viết ra?”
Triệu Trân Trân sửng sốt nói: “Thị trưởng Trần, đó là tôi viết, chỉ có một trang giấy giới thiệu rất dễ viết ngắn hơn cả bài văn của học sinh tiểu học. Kịch bản chính thức ít nhất bảy mươi tám mươi nghìn chữ, đó không phải là thứ người bình thường có thể viết được!”
Cô nói đến đây, nhìn biểu cảm của Thị trưởng Trần rồi nói tiếp: “Chắc là Thị trưởng Trần không biết, trình độ văn hóa của tôi không cao, nhưng cũng biết câu chuyện Oan Đậu Nga. Tôi cảm thấy câu chuyện cực kỳ khiến người ta cảm động, cho nên muốn viết một câu chuyện phù hợp với đặc điểm thời đại, lại không kém Oan Đậu Nga mấy cho nên mới có phần mở đầu này.”
Lời cô nói Thị trưởng Trần không tin được một chữ.
Bên trong Thị trưởng Trần không đủ khéo léo đưa đẩy, nhưng con đường làm quan lại cực kỳ thuận lợi. Mới bốn mươi tuổi đã làm thị trưởng của thành phố Bình Thành hoàn toàn là nhờ vào độ nhạy cảm cực kỳ của ông ta với chính trị. Loại thiên phú này làm cho ông ta mỗi lần đều có thể đứng đúng phe cánh. Có lúc làm quan đều dựa vào vận may, vận may của Thị trưởng Trần mỗi lần đều rất tốt, hơn nữa còn có năng lực cho nên cứ một đường thẳng tiến như vậy.
Nhưng gần đây anh ta cảm thấy có chút không đúng.
Đất nước quá rộng lớn, thông tin không thể hoàn toàn giống nhau. Gần đây ông ta vẫn luôn bận xử lý các loại sự vụ, lật qua vài tờ báo là xong lại không phát hiện Bắc Kinh, Thượng Hải đã náo nhiệt hơn nửa tháng rồi.
Muốn truy tìm ý đồ chân thật phía sau bề nổi bất cứ chuyện gì thực ra là một chuyện rất tổn hao tâm thần. Thị trưởng Trần giỏi nắm bắt những tin tức nhỏ này nhất, nhưng lần này sau khi phân tích hết những tin tức này kết luận cho ra khiến anh ta mất ngủ một ngày một đêm!
Lẽ nào chính trị sắp phát sinh những thay đổi rồi?
Thị trưởng Trần trằn trọc trở mình trong đêm không biết tại sao đột nhiên nhớ đến phần giới thiệu vở kịch mới Triệu Trân Trân cho anh ta xem. Cũng không thể trách anh ta có ấn tượng sâu sắc như vậy. Bối cảnh của thị trưởng nữ đó quả thực quá giống anh ta. May mà anh ta là một người tốt tính, nếu như gặp phải người khác không chừng sẽ cách chức Triệu Trân Trân ngay tại đó!