Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 105 - Chương 105:

Chương 105:

Thực ra môn toán của lớp năm tiểu học không khó, bởi vì Tào Lệ Quyên giảng một lần rất nhiều nội dung, hơn nữa lại giảng rất nhanh cho nên Triệu Trân Trân mới hơi tốn sức.

Vương Văn Quảng kiểm tra đề cô làm, chỉ ra một vài chỗ sai, còn rất kiên nhẫn giải thích cho cô.

Đợi sau khi kết thúc mới phát hiện đã hơn mười giờ rồi. Triệu Trân Trân quen ngủ sớm dậy sớm, vội vàng vào nhà tắm tắm rửa, lại đổi tã cho Tiểu Kiến Minh rồi mới nằm lên trên giường.

Cô mệt mỏi rã rời mà nhắm mắt lại.

Vương Văn Quảng giơ tay vuốt ấn đường cho cô nói: “Trân Trân, anh thấy gần đây em rất bận. Đơn vị của bọn em không xảy ra chuyện gì chứ?”

Triệu Trân Trân lắc đầu nói: “Không có! Văn Quảng, em, nói thế nào nhỉ, em cảm thấy bản thân thoạt nhìn như cán bộ nhưng thật ra thứ hiểu được quá ít. May mà bây giờ còn có thể học cho nên muốn nhanh chóng học được nhiều chút!”

Vương Văn Quảng dùng cánh tay còn lại nắm chặt tay cô nói: “Em không cần có gánh nặng trong lòng, em bây giờ đã rất tốt rồi. Công việc Công đoàn của Xưởng bông nhà nước bọn em, em làm rất tốt. Hôm nay anh đi đơn vị khác làm việc, có người còn nhắc đến kịch hiện đại của bọn em dàn dựng nữa!”

Giờ đây vừa nhắc đến kịch hiện đại Triệu Trân Trân liền cảm thấy ngán, cô thấp giọng nói: “Chuyện này nợ cô Ngô một lời cảm ơn! Kịch bản của người ta viết miễn phí cho em, em còn tìm người ta sửa nhiều lần như vậy! Bây giờ anh đang phụ trách công việc gì ở trường?”

Vương Văn Quảng trả lời: “Cũng không phân công rất rõ ràng chuyện lớn chắc phải quản bây giờ anh lo việc hành chính và hậu cần!”

Triệu Trân Trân lại hỏi: “Vậy Công đoàn trường các anh cũng là anh quản sao?”

Phòng ban đại học khá nhiều, rất nhiều phòng ban rất giỏi, so sánh thì cảm giác tồn tại của Công đoàn đại học rất thấp. Trong ấn tượng của anh chính là giúp đỡ tuyên truyền những ngày nghỉ lễ hoặc là tổ chức tiệc tối vv... Ngoài những việc đó ra không có việc gì quan trọng, mấy công chức khác hầu như năm nào cũng đều ở trong trạng thái rất nhàn rỗi.

Vương Văn Quảng không chắc chắn lắm, anh nói: “Trường bọn anh có thể khác với công xưởng của bọn em. Gần đây anh quá bận, còn không kịp đến Công đoàn nhìn qua!”

Triệu Trân Trân lại nhắm mắt lại, yếu ớt nói: “Văn Quảng cổ em còn đau!”

Vương Văn Quảng học xoa bóp của mẹ, tay nghề cũng không tệ lắm, anh nhỏ giọng cười nói: “Trân Trân, trình độ đầu thai của em chẳng ra sao nhưng trình độ lấy chồng coi như không tệ đúng không?”

Triệu Trân Trân đẩy anh một cái nói: “Kém xa!”

Vương Văn Quảng cũng không giận, nửa ngồi dậy xoa bóp cổ cho cô một lúc. Triệu Trân Trân mới nhỏ giọng nói một câu được rồi.

Anh thuận thế nói lại: “Em được rồi? Anh chưa được!”

Qua chủ nhật, sáng sớm ngày thứ hai mưa rất to. Triệu Trân Trân mặc áo mưa, cũng mặc áo mưa cho bọn trẻ, đưa chúng đến trường. Sau đó cô lại đi làm, không thể tránh khỏi bị muộn.

Vừa đẩy cửa của văn phòng Công đoàn ra đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, cô lập tức nhiệt tình nói: “Ôi, thư ký Lưu đến rồi, anh có chuyện gì sao?”

Thư ký Lưu cười với cô nói: “Không có chuyện gì, Thị trưởng Trần bảo tôi hỏi một chút Công đoàn các cô có kế hoạch dàn dựng vở kịch mới không?”

Triệu Trân Trân sửng sốt lập tức nói: “Có, không biết lãnh đạo có chỉ thị gì?”

Lúc Triệu Trân Trân và thư ký Lưu đến tòa thị chính, Thị trưởng Trần đang họp. Thư ký Lưu rót cho Triệu Trân Trân một chén trà nóng nói: “Đồng chí Triệu đợi một chút, đợi sau khi hội nghị kết thúc sẽ có người đến thông báo cho cô!”

Triệu Trân Trân phất tay nói: “Được, anh có chuyện cứ đi làm đi.”

Thư ký Lưu cười với cô, gật đầu cầm một tập văn kiện lớn đi vào trong phòng.

Đợi không bao lâu, nhiều nhất chắc nửa tiếng thì có một cán bộ trẻ vẻ mặt tươi cười đi đến cực kỳ khách sáo nói: “Đồng chí Triệu mời đi theo tôi!”

Văn phòng thị trưởng là một gian phòng kép rộng rãi hơn văn phòng khác nhiều, nhưng bày biện rất đơn giản mộc mạc.

Bình Luận (0)
Comment