“Lệ Quyên, bà đến giúp một tay đi?”
Vương Giá Hiên có bệnh phong thấp, gần đây trời lạnh ông ta thấy rõ cơ thể nặng nề, làm việc có chút bất lực.
Tào Lệ Quyên làm như không nghe thấy lời của ông già, ngồi ngay ngắn ở trên bàn chậm rãi uống trà, trong lòng còn lo lắng cho bốn đứa cháu. Vương Văn Quảng đã vào nhà, anh mới nói được hai câu Tào Lệ Quyên đã giục: “Văn Quảng à, trời không còn sớm nữa mau đưa mấy mẹ con nhà nó về đi, đi đường chậm chút!”
Có xe đạp của cha, Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc không cần phải đi bộ nữa. Vương Kiến Quốc ngồi ở thanh ngang phía trước, Vương Kiến Dân ngồi ở ghế sau. Hai đứa nhỏ lâu rồi không được ngồi xe đạp của cha đều có chút hưng phấn.
Vương Kiến Quốc giục: “Cha đạp xe nhanh chút!”
Triệu Trân Trân quay đầu nhìn mẹ Trương, mẹ Trương vội nói: “Mọi người về trước đi tôi đi về sau không vội!”
Mặc dù đường của Bình Thành rất bằng phẳng nhưng có chỗ đèn đường bị hỏng, Triệu Trân Trân đạp xe rất chậm Vương Văn Quảng cũng không đạp nhanh làm cho Vương Kiến Quốc rất không bằng lòng: “Mẹ! Mẹ nhanh lên đi!”
Về đến nhà cũng sắp chín giờ, Triệu Trân Trân tắm cho Tiểu Kiến Minh trước. Đứa nhỏ này quả thực mệt rồi, tắm xong uống sữa xong tưởng chừng như ngủ trong một giây.
Trời lạnh rồi, Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc một ngày tắm một lần, nhưng Tiểu Kiến Xương rất thích sạch sẽ, mỗi tối nhất định phải tắm mới lên giường đi ngủ. Vương Văn Quảng thấy vẻ mặt vợ có chút mệt mỏi nên để cô đi nghỉ ngơi một lát, anh đưa Kiến Xương đi tắm.
Triệu Trân Trân có hơi khát, một mình đi phòng bếp rót cốc nước ấm, uống xong cũng không nghỉ ngơi mà vội vàng lấy bài tập Tào Lệ Quyên giao cho cô hôm nay ra khỏi túi.
Bây giờ Tào Lệ Quyên đã bắt đầu giảng đến kiến thức toán học lớp năm tiểu học rồi, Triệu Trân Trân mới học đến lớp bốn tiểu học, bởi vậy nghe giảng có vẻ tốn sức. Cô sợ lâu rồi sẽ quên cho nên phải nắm chặt thời gian làm đề để nhớ lâu.
Vương Văn Quảng tắm xong cho Kiến Xương, Tiểu Kiến Xương mặc quần áo ngủ ngáp một cái tự mình lên tầng đi ngủ. Vương Văn Quảng tự mình tắm xong vội đi đến phòng bếp nhìn một chút, mẹ Trương đang lạch cạch lạch cạch chặt gà.
Anh lại đi đến phòng ngủ thấy không có ai, cuối cùng tìm được vợ mình ở phòng sách.
Lúc này Triệu Trân Trân đang bò ra bàn nhíu chặt mày.
Đề ứng dụng cuối cùng cô làm kiểu gì cũng không ra, thử hai cách giải cũng tự thấy không đúng.
Vương Văn Quảng đứng ở phía sau cô chỉ nhìn qua rồi ngồi xuống cầm giấy và bút, viết soạt soạt mấy cái đã ra đáp án.
Tay Triệu Trân Trân không ngừng xoay bút bi có hơi bực mình cũng thấy rất thất vọng nói: “Văn Quảng sao anh giỏi như vậy, anh nói xem có phải em quá ngốc không?”
Vương Văn Quảng giơ tay vén tóc ở bên tai giúp cô, nói: “Không phải, con người không thể nào chọn hoàn cảnh xuất thân của mình. Em nghĩ thử xem, những người lớn lên cùng với em có phải phần lớn bây giờ đều không bằng em không?”
Điểm này Triệu Trân Trân thừa nhận, cô gật đầu, có hơi phiền não nói: “Nhưng bây giờ ngay cả đề lớp năm cấp một em cũng không biết làm!”
Vương Văn Quảng vỗ lưng cô trấn an nói: “Trân Trân à, người không thể ăn một miếng đã béo được. Lúc này mới được bao lâu tốc độ này của em đã rất nhanh rồi? Hai tháng rồi nhỉ? Đã học được đến trình độ lớp năm tiểu học rồi, em thêm chút sức thì rất nhanh là có thể bắt đầu học kiến thức của trung học rồi. Chỉ cần kiến thức trung học của em có thể đến trình độ đạt tiêu chuẩn. Anh sẽ tìm bạn học giúp em bổ sung chứng nhận tốt nghiệp trung học!”
Mắt Triệu Trân Trân sáng lên, nói: “Thật sao? Vậy là em có chứng nhận tốt nghiệp trung học rồi, có phải trình độ văn hóa trên hồ sơ không phải là tiểu học nữa?’
Vương Văn Quảng gật đầu.
Triệu Trân Trân lập tức không cảm thấy phiền não nữa cô cầm bút bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu đáp án của Vương Văn Quảng.