Nhóc con nghĩ một lúc lâu, đột nhiên dẫm lên băng ghế, lấy từ trong tủ ra ba cốc thủy tinh. Thằng nhóc cẩn thận chia ba cốc nước lựu thành sáu cốc rồi bưng nửa cốc trong đó uống một hơi cạn sạch.
“Bà nội! Nước lựu này ngon quá! Hôm nay vẫn chưa lên lớp, bây giờ chúng ta bắt đầu học chứ?”
Tào Lệ Quyên vui vẻ cười nói: “Ôi, Kiến Xương của chúng ta sốt ruột rồi sao? Con xem trời sắp tối rồi, chúng ta không học nữa. Mẹ Trương nấu cơm xong rồi, có món đùi gà Kiến Xương thích ăn, chúng ta ăn cơm trước có được không?”
Kiến Xương gật đầu, nói: “Được ạ! Bà nội thích ăn đùi gà không ạ?”
Tào Lệ Quyên sửng sốt cười nói: “Đương nhiên là thích ăn rồi!”
Tiểu Kiến Xương nhìn Triệu Trân Trân nói: “Mẹ, lần này chúng ta cho bà nội ăn đùi gà được không?”
Triệu Trân Trân cười gật đầu nói: “Được thôi. Tuần nào bà nội cũng dạy mẹ và con học, quả thực rất vất vả, cần phải ăn đùi gà để bồi bổ!”
Sống chung với nhau năm mươi năm, Tào Lệ Quyên thừa nhận về cơ bản Vương Giá Hiên coi như là một người chồng tốt. Nhưng khi còn trẻ ông ta không biết nói ngọt. Đặc biệt là sau khi nghỉ hưu thì một lòng chú tâm vào việc trồng hoa, còn thường kéo bà cùng nhau chăm hoa. Mệt đến đau cả lưng ông ta cũng không quan tâm, chỉ lo lắng hoa mới đổi chậu có tươi tốt hay không.
Nói thật bà ta rất giận, bằng không cũng sẽ không phân chia rõ công việc trong nhà. Ông già và bà ta mỗi người một nửa, ai cũng đừng mong làm ít hơn một chút.
Mà hai người con của bà ta, con trai cả ngày bận như chong chóng, cho dù quay về cũng không nói được mấy câu với bà ta. Số lần con gái quay về càng ít, mỗi lần đến đều nói những chuyện phiền lòng của nhà mẹ chồng. Đã rất lâu rồi không có ai nói những câu thân mật như vậy với Tào Lệ Quyên.
Lần đầu tiên bà ta cảm kích nhìn con dâu, ôm Kiến Xương lên hôn hai cái lên gương mặt nhỏ bé của thằng nhóc nói: “Ôi, đứa cháu ngoan của bà, bà không ăn đùi gà, để hết cho Kiến Xương được không?”
Tiểu Kiến Xương cười gật đầu nói: “Con và bà nội cùng ăn!”
Ăn cơm xong rồi lại học xong đã hơi tối rồi, Tào Lệ Quyên muốn giữ ba đứa Kiến Dân ở lại nhưng lại lo Triệu Trân Trân không đồng ý. Bà ta chỉ đành lần lượt dặn dò mẹ Trương nhất định phải cẩn thận chút.
Triệu Trân Trân đặt Tiểu Kiến Minh lên ghế nhỏ trên thanh ngang trên xe, buộc chắc xong lại đặt Kiến Xương lên chỗ ngồi phía sau xe đạp dắt đi. Kiến Dân, Kiến Quốc lớn rồi không cần người dắt đi, đi trước mặt mẹ Trương. Mẹ Trương đi ở cuối cùng, hết sức chăm chú nhìn hai đứa trẻ, trong tay còn cầm một cái giỏ trúc bên trong có một con gà và một cân thịt.
Mấy người vừa đi đến đầu hẻm thì đã nhìn thấy Vương Văn Quảng đạp xe đạp đến từ xa.
Chiều nay sau khi xong việc ở trường, Vương Văn Quảng về nhà thấy không có ai, có điều anh cũng không để ý đi vào phòng sách viết bài. Viết được một nửa thì thấy trời bên ngoài đã tối rồi, anh nấu đại một bát mì làm bữa tối rồi lại đi vào phòng sách nhưng không có tâm tư viết luận văn.
Mỗi thứ bảy Triệu Trân Trân sẽ đưa con cái đến nhà cha mẹ, nhưng bình thường giờ này cô đã đưa con về từ lâu rồi chứ!
Vương Văn Quảng càng nghĩ càng thấy lo lắng bèn vội vàng đạp xe đến.
Vương Kiến Xương lớn tiếng hét lên trước: “Cha!” Vương Kiến Dân, Vương Kiến Quốc cũng hét lên theo.
Vương Văn Quảng đạp xe rất nhanh nháy mắt đã đến, anh cười hỏi vợ trước: “Trân Trân, sao hôm nay về muộn vậy?” Nói xong lại ngoảnh đầu hỏi mấy đứa con: “Có muốn ngồi xe cha không?”
Ba đứa trẻ đồng thanh nói: “Muốn!”
Vương Văn Quảng cười vỗ đầu con trai lớn Kiến Dân nói: “Cha đi nói với ông bà nội một tiếng trước đã!”
Con dâu và mẹ Trương dẫn bốn đứa trẻ đi rồi, trong nhà bỗng trở nên cực kỳ trống trải. Tào Lệ Quyên đi phòng bếp nhìn thử, may mà mẹ Trương đã dọn dẹp sạch sẽ xoong nồi bát đũa, bà ta đóng cửa lại quay lại phòng chính phát hiện Vương Giá Hiên đang cúi người mân mê hoa ông ta mới mua.