Bà cụ tức đến chửi ầm lên, may mà không ngất tại chỗ. Vương Phương Phương sợ hết hồn, lấy hết tiền bạc của cải trong nhà chạy thẳng ra ga tàu hỏa!
Cô ta run cầm cập kể hết mọi chuyện. Tào Lệ Quyên trừng mắt nhìn cô ta, hận không thể đuổi cô ta ra ngoài ngay lúc này.
Sự việc được xử lý rất nhanh, Vương Giá Hiên lập tức gọi điện về huyện Thanh Dương. Anh trai của Vương Phương Phương đến càng nhanh hơn, sau ba tiếng gọi điện thoại anh ta đã đến rồi.
Vương Phương Phương đi là xong chuyện nhưng cô ta không biết mẹ chồng cô ta đã đến nhà họ Vương làm ầm ĩ mấy trận từ lâu, chuyện của cô ta gần như cả huyện đều biết rồi. Nhà họ Vương vừa vội vừa tức, thậm chí anh trai của Vương Phương Phương không ngồi tàu hỏa mà đi theo xe chở hàng của bưu điện đến. Anh ta đến nhà bác sĩ Tào không nói hai lời đã tát em gái mấy bạt tai trước, sau đó xin lỗi hai ông bà rồi em kéo gái đi.
Thực ra gia đình em họ của Vương Giá Hiên được coi là người khá giàu có ở Thanh Dương. Em họ làm ở Cục Máy móc nông nghiệp huyện Thanh Dương. Em dâu làm ở bưu điện huyện, con trai lớn làm ở công ty lương thực, con gái lớn gả cho giáo viên trung học ở huyện Lâm, con gái nhỏ chính là Vương Phương Phương. Gia đình như vậy, cho dù là con gái gây ra gièm pha cũng không thể bị nhà chồng bắt nạt được, nhiều nhất là trắng tay ly hôn là xong.
Đương nhiên thanh danh của Vương Phương Phương cũng bị hủy, có điều chuyện này cũng không thể trách người khác.
Vì cô gái ngu ngốc lại không biết liêm sỉ này mà lãng phí gần một buổi chiều, còn chưa dạy cho cháu trai học được, Tào Lệ Quyên có hơi tức giận nói với chồng mình Vương Giá Hiên: “Ông xem mấy người ở quê này của các ông đi, không được có bất cứ liên hệ gì nữa, đồ tặng tết sau này để nguyên gửi trả!”
Vương Giá Hiên cũng cảm thấy mấy năm nay làm rất nhiều chuyện cho nhà em trai, họ đã coi như là không có lỗi với tình nghĩa cùng dòng họ rồi, sắc mặt ông ngưng trọng mà gật đầu.
Triệu Trân Trân đi từ trong vườn vào, hai tay Tiểu Kiến Minh trong lòng cô ôm một quả lựu to đỏ au, nhìn thấy bà nội liền cười, miệng ê ê a a nói gì đó.
Tào Lệ Quyên tiến lên đón lấy cháu trai nhỏ, đặt cậu nhóc lên ghế mềm được sắp xếp riêng, cười ha ha hỏi: “Tứ Bảo à, cháu muốn ăn lựu không?”
Tiểu Kiến Minh có hơi lờ mờ hiểu được, nhìn bà nội lại nhìn quả lựu to đỏ au ở trong tay mình, giống như hiểu lại giống như nghe không hiểu.
Tào Lệ Quyên xoa xoa gương mặt nhỏ bé của cậu nhóc nói: “Tứ Bảo, đưa quả lựu cho bà nội được không?”
Dường như Tiểu Kiến Minh nghe hiểu câu nói này, cậu nhóc vất vả giơ quả lựu trong tay lên đưa cho bà nội. Tào Lệ Quyên cười nhận lấy, lúc này Vương Kiến Xương cũng cầm một quả lựu to đã bị nứt chạy đến.
Bởi vì bà nội không có thời gian dạy thằng nhóc học nên Vương Kiến Xương luôn theo anh trai và ông nội. Mặc dù ông nội giảng bài rất thú vị nhưng thằng nhóc lại nghe không hiểu, bây giờ cuối cùng người “cô” phiền phức kia đi rồi, thằng nhóc rất vui.
Tào Lệ Quyên thành thục dùng dao gọt vỏ lựu, bốn năm quả lựu tách được ra một đĩa hạt lựu như thạch anh đỏ, sau đó lại đổ vào máy ép hoa quả tự chế, thêm một ít nước sôi để nguội. Rất nhanh đã cho ra ba cốc nước lựu.
Triệu Trân Trân cầm thìa bón cho Tiểu Kiến Minh mười mấy thìa. Nhóc con ăn rất vui, còn muốn ăn nữa nhưng dạ dày cậu nhóc bây giờ quá yếu, không thể ăn được nhiều.
Gần đây Tiểu Kiến Xương học được cách chia sẻ. Nếu như là trước đây, thằng nhóc sẽ bưng một cốc nước lựu uống hết, uống hết một cốc rồi nói không chừng còn muốn uống thêm một cốc nữa. Nhưng bây giờ thằng nhóc nhìn thấy chỉ có ba cốc, nếu như thằng nhóc và hai anh mỗi người một cốc, vậy thì ông bà nội và mẹ sẽ không được uống.