Vương Văn Quảng không khỏi cười khổ, thật ra Chủ nhiệm Lưu chỉ biết một mà không biết hai. Chuyện của khoa Kỹ sư cơ khí thật sự không phải do nhà trường sắp xếp mà là chính phủ chi tiền, phòng thí nghiệm còn có những tác dụng khác, nhưng tạm thời chuyện này không thể giải thích với Chủ nhiệm Lưu được.
Hai người tranh luận một trận, không ai nhường ai, cuối cùng Chủ nhiệm Lưu tức giận mà bỏ đi. Vương Văn Quảng vốn dĩ muốn hoàn thành nốt luận án đang viết dở nhưng lại bị Chủ nhiệm Lưu khiến cho chẳng còn tâm trí để viết. Lúc anh chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc để về nhà sớm thì chủ nhiệm ban hậu cần đến để báo cáo công việc, vì đã là cuối tháng nên mỗi khoản đều phải sắp xếp.
Cuối cùng anh bận rộn đến tận bây giờ.
Vương Văn Quảng lên làm phó hiệu trưởng, lúc đầu rất hào hứng, nhưng qua một thời gian lại nhận ra trách nhiệm trên vai rất nặng nề, có quá nhiều việc phải làm. Vương Văn Quảng không sợ việc nhiều sẽ mệt mỏi. Vốn dĩ anh mới có ba mươi chín tuổi, vẫn đang ở độ tuổi sung sức, nhưng khi gặp phải những chuyện phiền nhiễu của Chủ nhiệm Lưu thì quả thực rất ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Triệu Trân Trân đặt đũa xuống, múc một bát canh cho chồng rồi nói: “Hôm nay sao anh về muộn vậy?”
Vương Văn Quảng xoa xoa tay nhận lấy bát, uống một ngụm lớn, trả lời không rõ: “Trường học nhiều chuyện lộn xộn quá!”
Triệu Trân Trân cẩn thận nhìn mặt chồng mình, cảm thấy một tháng nay Vương Văn Quảng đã gầy đi không ít, có chút đau lòng nói: “Trường của anh bây giờ chẳng phải có đến bốn phó hiệu trưởng sao? Miễn không phải là công việc được phân rõ ràng cho anh thì anh có thể đẩy cho người khác nữa mà, sẽ chẳng ai nói gì anh cả!”
Vương Văn Quảng gật đầu, thấy cách này cũng không tệ.
Anh vội vàng ăn hết một bát cơm, nói: “Ngày mai em có về nhà cha mẹ không? Ngày mai anh không bận gì, hay là đưa mấy đứa nhỏ đi thăm ông bà luôn!”
Quả thật, nhà họ đã rất lâu không cùng nhau ra ngoài rồi.
Triệu Trân Trân tuy cảm thấy thật đáng tiếc khi không được học tiết học của mẹ chồng, nhưng cô vẫn gật đầu nói: “Được, Văn Quảng, anh tới Công đoàn trường anh chưa?”
Vương Văn Quảng lắc đầu, nói: “Thật ra anh không có thời gian đi, sao em lại hỏi vậy?”
Triệu Trân Trân nở nụ cười rồi đáp: “Em hỏi chơi thôi!”
Xét ở góc độ nào đó, Thị trưởng Trần chỉ là một chính trị gia đơn thuần. Anh ta làm chuyện gì cũng chỉ để ý đến kết quả, chưa bao giờ để ý đến quá trình. Vì vậy, anh ta tìm tất cả mọi thứ được gửi bởi chú họ trong phòng mình, kể cả chiếc đồng hồ mà ông ta thích nhất, cho tất cả vào túi rác rồi lén lút vứt xuống biển trong đêm tối. Mặc dù có hơi không nỡ nhưng đó lại là sự thoải mái chưa từng có.
Con người chính là như vậy. Khi bạn không còn sơ hở nào có thể tấn công, bản thân nó đã là sức mạnh vô hạn rồi.
Trên thế giới này, thị trưởng Trần đã không còn bất kì người thân nào. Nhưng anh ta có lí tưởng, lí tưởng này còn rất lớn, đó chính là trở thành quan chức cấp cao. Thị trưởng vẫn chưa đủ, ít nhất phải thành tỉnh trưởng. Có lẽ đến lúc đó, người khác cũng không còn giới thiệu anh ta là con trai của Trần Phương Nam nữa rồi.
Chuyến đi Thượng Hải của Lư Chí Vĩ đã thu hoạch được rất nhiều. Anh ấy và bạn học Diêu Thắng Cường đã nghiên cứu rất kĩ các tờ báo ở Thượng Hải và Bắc Kinh, cuối cùng đưa ra một kết luận gây sốc. Vì vậy, ngay khi đến Bình Thành, họ đã nóng lòng để đến báo cáo với thị trưởng Trần.
Yêu cầu của anh ta rất đơn giản, đó là thị trưởng Trần phải thành lập một đơn vị cách mạng riêng, chủ yếu là để công khai và thực hiện các chủ trương trong chính sách lãnh đạo mới nhất, từ đó làm tác dụng tiên phong.