Lúc bình thường Công đoàn đại học cũng sẽ kéo bè kết phái với nhau, mà Lý Tuệ Hoa cũng không thể quản lý được cả chuyện này. Các đồng nghiệp khác sớm đã biết tính cách xấu này của Mã Ái Hồng nên bình thường cũng chẳng thèm phản ứng lại với cô ta, ít tiếp xúc lại thì sẽ không có mâu thuẫn nữa, mà Mã Ái Hồng cũng đã không phải chịu thua thiệt từ lâu rồi.
Triệu Trân Trân nói cô ta như thế thì chẳng khác gì đang phê bình cô ta không đủ khiêm tốn cả!
Vốn dĩ vì Mã Ái Hồng rất thích xem tiểu thuyết của liên bang Xô-viết nên mỗi ngày cô ta đều sẽ đi đến thư viện trường để mượn sách, sau đó vào giờ làm sẽ bắt đầu vừa ngâm trà vừa đọc. Cứ như thế cho đến lúc tan ca thì cũng đã xem được gần hết một cuốn.
Nhưng hôm nay cô ta sớm đã không vui rồi. Từ sáng chồng cô ta đã phê bình cô ta vừa không làm việc nhà tốt vừa không chăm con giỏi, làm cho cô ta tức giận một trận ở nhà xong. Lúc này cảm xúc tức giận trong người lại tiếp tục bị kích động lên mà bộc phát. Cô ta đóng cuốn sách lại một cái bốp rồi đứng dậy chỉ tay vào Triệu Trân Trân mà nói: “Ít có mang lời trích dẫn ra dọa người, cô cho là cô thuộc được toàn bộ sách quý à? Đúng là cười chết mất thôi, một người chỉ mới tốt nghiệp tiểu học như cô lại còn dám nói một sinh viên chuyên ngành như tôi là thiếu khiêm tốn, nói đến cùng thì ai mới là người thiếu khiêm tốn đây?”
Thời điểm này cũng là lúc mọi người bắt đầu vào làm, nên cùng lúc đó chủ tịch Lý và chị Trương, chị Hứa cũng xách túi đi vào. Chất giọng của Mã Ái Hồng vừa cao vừa chói tai nên chắc chắn mọi người cũng đã nghe thấy hết, chỉ là còn chưa hiểu rõ đầu đuôi sự việc như thế nào nên cũng không ai tùy tiện mở miệng nói được.
Mã Ái Hồng rất mãn nguyện mà làm người xấu tố cáo trước: “Chủ tịch Lý à, hôm nay tôi đi làm sớm hơn bình thường vậy mà không ngờ lại nghe được một câu chuyện cười đó! Đồng chí Tiểu Triệu vừa mới đến này thế mà lại chỉ trích tôi là thiếu khiêm tốn đó nha!”
Lý Tuệ Hoa luôn không ưa gì Mã Ái Hồng, nhìn sang thì thấy Triệu Trân Trân vẫn luôn im lặng không nói gì bèn mở miệng nói: “Ái Hồng à, cô nói ít lại hai câu được không, còn ngại lần trước chưa ăn đủ khổ hả?”
Cô ấy vừa nói vậy, Mã Ái Hồng lại nhớ về quãng thời gian mấy năm phải chịu nhiều sự bất công sau khi tốt nghiệp, điều này càng làm cho cô ta thêm oán giận.
Triệu Trân Trân đương nhiên chẳng để ý làm gì, cô đóng sách lại rồi lấy từ trong túi ra một ít món ăn lót dạ nhỏ chia cho mọi người. Nói hôm nay là sinh nhật của con mình, vì trong nhà làm ra quá nhiều nên mới muốn đem đến chia cho mọi người nếm thử một chút.
Nói về nấu ăn thì mẹ Trương càng giỏi về làm món lót dạ hơn, chỉ cần có nước, trứng gà, bột mì và đường trắng thêm một cái lò nướng thô sơ thí đã cho ra lò món bánh bích quy giòn xốp đấy ngon miệng rồi. Lý Tuệ Hoa là người đầu tiên đứng ra khen ngợi: “Bánh này ngon thật, còn ngon hơn cả loại bán ở cửa hàng thực phẩm phụ!”
Triệu Trân Trân cười tủm tỉm, vừa giơ cuốn sách trong tay lên vừa nói với Lý Tuệ Hoa: “Chủ tịch Lý này, trong Công đoàn chúng ta thì chỉ có em là có học lực thấp nhất, nên để không kéo chân sau của các đồng chí khác em đã mượn một quyển tài liệu giảng dạy cho trung học về để học tập. Sau này nếu có chỗ không biết làm thì thế nào cũng sẽ cần chủ tịch Lý chỉ dạy, đến lúc đó chị cũng đừng chê em phiền nhé!”
Lý Tuệ Hoa vừa cười ha ha vừa đồng ý.
Một chị Trương khác cũng nói: “Tiểu Triệu à, chị có em dâu cũng đang làm ở Xưởng bông nhà nước. Chị nghe nó nói qua về em, nói em làm việc trong Công đoàn ở Xưởng bông nhà nước rất tốt! Công việc của Công đoàn chúng ta nói ra thì chỉ cần giữ ý chí kiên cường là đủ rồi, cũng chẳng cần học lực quá cao để làm gì, dù sao thì học lực có cao đi nữa cũng chưa chắc có thể xử lý việc tốt mà!”