Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 118 - Chương 118:

Chương 118:

Ngay từ đầu Triệu Trân Trân cũng đã quan sát kỹ lưỡng rồi, chị Trương này có mối quan hệ rất tốt với mọi người. Sau đó, đúng là ai cũng đều đồng ý sau khi nghe cô ấy nói.

Mã Ái Hồng là một người thèm ăn, nên sau khi thấy mọi người ai cũng được ăn bánh bích quy mà mình lại không có thì lại càng bực bội hơn.

Rất hiếm khi Vương Văn Quảng ở nhà vào chiều thứ bảy. Anh đổ hạt cà phê đã được người ta tặng cho từ trước ra, tỉ mỉ nghiền nhỏ rồi rưới nước sôi vào để pha hai ly. Anh còn cẩn thận đun nóng sữa bò lên rồi cho vào một ly chỉ vì Triệu Trân Trân không quen uống cà phê nguyên chất.

“Trân Trân, em quen việc ở Công đoàn đại học chưa?”

Triệu Trân Trân trả lời: “Cũng ổn, không có việc gì làm cả nên mỗi ngày em đều rất nhàn rỗi. Có vẻ làm thêm mấy ngày nữa là đến kỳ nghỉ đông rồi đúng không?”

Vương Văn Quảng cũng vừa đổ cà phê ra cốc vừa nói: “Đúng vậy, cũng đã sắp xếp xong hết mọi thứ rồi, trường sẽ chính thức cho nghỉ đông vào mười chín âm lịch.”

Triệu Trân Trân gật đầu rồi nói: “Ôi, nếu vậy thì tốt quá rồi, chỉ còn năm ngày nữa thôi còn gì. Văn Quảng à, chúng ta đã nói trước rồi đó, nghỉ đông anh phải ở nhà trông mấy đứa Kiến Dân đó. Đừng đi đâu hết đấy, em còn phải dành ra thời gian riêng để học nữa!”

Gần đây Vương Văn Quảng cũng bị chuyện ở trường học làm cho phiền não không thôi, nên cảm thấy trốn ở nhà thư giãn cũng rất tốt nên trực tiếp nói: “Em cứ yên tâm đi, đừng lo về chuyện mấy bọn trẻ nữa.”

Triệu Trân uống xong một ngụm cà phê lớn bèn đứng dậy định đi đến phòng sách thì thấy con trai lớn Vương Kiến Dân bước xuống từ lầu hai.

Vốn dĩ sau khi mấy đứa Kiến Dân, Kiến Quốc ăn trưa xong thì sẽ lên lầu ngủ trưa. Thế nhưng Vương Kiến Dân từ khi còn nhỏ thì đã không thích ngủ trưa, cậu bé thường nhắm hai mắt, đợi cho em trai Vương Kiến Quốc ngủ say rồi thì chuồn êm ra khỏi phòng. Lần này nhìn thấy trên bàn có đặt cà phê và bánh lót dạ thì hai mắt cậu bé bỗng sáng rực lên.

Bánh lót dạ chính là bánh bích quy mà mẹ Trương thường làm nên cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Nhưng Vương Kiến Dân lại rất có hứng thú với món cà phê, chỉ bởi vì lúc trước từng nghe cha nói trẻ em không thể uống cà phê.

Chính vì trẻ em không thể uống, nên càng làm cho nhóc con yêu thích điều mới lạ như Vương Kiến Dân muốn uống hơn.

Vương Kiến Dân thấy cha và mẹ đều cười vui vẻ với nhau mà không chú ý đến cậu bé, cậu bé chạy ngay đến bên cạnh mẹ Triệu Trân Trân, nhanh như chớp bưng ly cà phê của mẹ lên mà uống một ngụm lớn!

Ôi, còn vừa ngọt vừa thơm nữa! Thì ra cà phê ngon đến vậy!

Vương Kiến Dân uống xong rồi nhưng vẫn còn muốn uống tiếp, thấy thế Vương Văn Quảng ngăn con trai lại ngay. Triệu Trân Trân trợn mắt nhìn chồng rồi hỏi con trai lớn: “Có phải Kiến Dân của chúng ta thích uống cà phê không?”

Vương Kiến Dân gật đầu ngay.

Triệu Trân Trân lại rót vào một cái ly mới cho con trai rồi nói: “Đây này, mau uống đi. Nhưng mà cha con cũng từng nói, uống cà phê không tốt cho trẻ con, vì sẽ làm trẻ con trở nên ngốc hơn. Thế nên nếu Kiến Dân uống xong ly này thì không được phép uống tiếp nữa, có biết không?”

Cà phê tuy ngon nhưng so với việc trở nên ngốc hơn thì hình như cũng không còn cần thiết lắm. Đây là lần đầu tiên Vương Kiến Dân nảy sinh ra sự nghi ngờ đối với những thức uống ngon nên cậu bé cũng do dự vài giây rồi bưng ly cà phê lên, nhưng lại chỉ uống khoảng non nửa ly là đã để lại xuống bàn.

Sau đó không được bao lâu thì Thẩm Lỵ Lỵ và Chủ nhiệm Tùy cùng mang quà đến thăm.

Có lẽ là vì dinh dưỡng quá đầy đủ mà so với lúc trước thì Thẩm Lỵ Lỵ bây giờ cứ trông như quả bóng bay vừa bị thổi phồng lên, béo lên trông rất đầy đặn. Nhưng dù như vậy thì cô ta cũng vẫn không làm cho người khác cảm thấy xấu xí. Khuôn mặt đầy đặn của cô ta chứa chan sự vui sướng của người làm mẹ.

Bình Luận (0)
Comment