Triệu Trân Trân tiếp đón Thẩm Lỵ Lỵ ngồi xuống một cách nhiệt tình, sau đó đặt một đĩa lạc rang xuống ngay trước mặt cô ta.
Thẩm Lỵ Lỵ vốn đã rất thích trẻ con, bây giờ cảm thấy bản thân cũng sắp được làm mẹ nên khi nhìn thấy mấy đứa nhóc của nhà họ Vương thì càng thích hơn. Cô ta rất chu đáo mà chuẩn bị những món quà khác nhau cho mấy đứa nhóc Kiến Dân.
Quà tặng cho Kiến Dân là một mô hình địa cầu nho nhỏ, còn của Kiến Quốc là hai quyển truyện tranh, còn quà tặng cho Tiểu Kiến Xương là một quả bóng. Tiểu Kiến Minh là một con ếch bằng gỗ, chỉ cần bấm vào cái nút ở phía trên thì con ếch sẽ tự động kêu lên ồm ộp.
Những món đồ này đều được chế tác vô cùng tinh xảo. E rằng không chỉ đắt mà cũng phải tốn công sức lắm mới có thể mua về được. Có thể thấy Thẩm Lỵ Lỵ quả thực có lòng.
Từ sáng sớm mẹ Trương đã đi ngoại ô thành phố để mua sữa bò tươi về. Trừ lúc dùng để cho một ít vào cà phê ban nãy thì toàn bộ đều được đem đi nấu với gạo làm thành món cháo sữa bò. Món này cũng có thể xem như điểm tâm để ăn trong những ngày đông lạnh lẽo, người lớn hay trẻ nhỏ ai cũng đều thích ăn cả.
Trông thấy con mình vui vẻ ăn như vậy, ngược lại Triệu Trân Trân lại có chút nuốt không trôi. Cô nhẹ nhàng để thìa xuống, trong lòng lại tràn đầy lo âu.
Qua năm mới, tình hình sẽ lập tức có thay đổi. Tuy rằng đợt gió này không chắc sẽ thổi đến Bình Thành ngay, thế nhưng vừa gạt bỏ đi một Lư Chí Vĩ thì liệu có xuất hiện thêm một Trương Chí Vĩ hay Vương Chí Vĩ hay không?
Nhưng Triệu Trân Trân nghĩ, dù sao đi nữa thì chắc chắn cô cũng sẽ không yếu đuối như kiếp trước.
“Trân Trân! Cô nghe thử xem có phải là tiếng khóc của Kiến Minh hay không?”
Triệu Trân Trân giật mình dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, gật đầu với mẹ Trương rồi mau chóng đứng dậy chạy nhanh lên lầu.
Tiểu Kiến Minh tỉnh dậy mà không thấy mẹ đâu thì sẽ khóc, rồi khi muốn bò ra khỏi giường nhỏ thì lại bị lan can chặn lại nên chắc chắn càng muốn khóc hơn. Chẳng qua khi Triệu Trân Trân bế cậu nhóc lên ôm vào lòng nựng nhẹ vài cái thì cậu nhóc không còn khóc nữa. Không những không khóc nữa mà cậu nhóc còn tò mò đưa mắt nhìn tới nhìn lui rồi nhìn sang Thẩm Lỵ Lỵ.
Thẩm Lỵ Lỵ nhìn thấy hình dáng bé bỏng dễ thương của nó thì không nhịn được mà dùng tay nhẹ nhàng sờ vài cái trên mặt của nó. Tiểu Kiến Minh liền nhếch môi cười, còn lộ ra hai cái răng trắng non nớt mới nhú.
Khi Thẩm Lỵ Lỵ cúi đầu xuống muốn hôn cậu nhóc thì cậu nhóc lại xoay người trốn đi.
Khi Triệu Trân Trân ôm con trai nhỏ đi xuống lầu, Kiến Dân, Kiến Quốc, Kiến Xương khi thấy mẹ xuống lầu thì đều đi qua vây quanh mẹ. Kiến Dân còn nói: “Mẹ, có phải em trai đói rồi hay không? Em trai có thể ăn được cháo sữa bò không?” Triệu Trân Trân vừa gật đầu vừa nói: “Chỉ có thể ăn được một ít thôi!”
Kiến Xương để bóng đá qua một bên, sau đó hỏi: “Mẹ, vậy để con cho em ăn nhé?”
Triệu Trân Trân bật cười rồi nói: “Ôi, Kiến Xương của chúng ta cũng biết chăm em rồi sao? Nhưng mà con phải nhớ, em con còn nhỏ nên con phải kiên nhẫn một chút mới được!”
Vương Kiến Xương đáp một tiếng đồng ý rồi chạy ngay vào phòng bếp để rửa tay.
Thẩm Lỵ Lỵ nhìn thấy hình ảnh vui vẻ hòa thuận của mẹ con bọn họ thì cảm thấy vô cùng hâm mộ, nói: “Trân Trân, hiện tại tôi hối hận lắm, nếu không phải lãng phí nhiều năm như vậy thì giờ con tôi chắc cũng lớn trạc Kiến Dân nhỉ?”
Triệu Trân Trân nhìn cô ấy với ánh mắt phức tạp, rồi nhanh chóng nói: “Chị Lỵ Lỵ nói vậy là không đúng rồi. Đây không thể xem là phí thời gian được, chỉ có thể nói chị không có duyên phận với người khác mà chỉ có duyên với Chủ nhiệm Tùy thôi! Mà hai người cũng thú vị ghê, hôm đó tôi còn nói với Văn Quảng là nếu sớm biết hai người hợp nhau như vậy thì tôi đã giới thiệu hai người với nhau từ lâu rồi!”