Không chỉ có Thẩm Lỵ Lỵ mà đến cả Chủ nhiệm Tùy khi nghe đến đây cũng phải bật cười thành tiếng.
Một người phụ nữ khi làm mẹ sẽ có sự thay đổi vô cùng dữ dội. Tuy rằng Thẩm Lỵ Lỵ không đến mức như thế nhưng so với cô ta lúc trước thì đúng là đã thay đổi không nhỏ. Tuy lúc trước cô ta vừa hào phóng vừa có lễ nghi nhưng sâu trong tính cách lại có hơi lạnh nhạt, tạo cho người ta cảm giác bản thân mình rất cao quý.
Bây giờ thì lại biến thành một người hơi cằn nhằn. Cô ta vẫn chưa có kinh nghiệm sinh con, sợ con mình thua thiệt nên đặc biệt chuẩn bị rất nhiều câu hỏi để hỏi Triệu Trân Trân.
Vì đã làm mẹ của bốn đứa con nên Triệu Trân Trân có rất nhiều kinh nghiệm thực tế trong việc giáo dục con cái, khiến cho Thẩm Lỵ Lỵ nghe mà thèm thuồng.
Ngày trước Triệu Trân Trân từng nghe bà ngoại nói, hiện giờ bụng Thẩm Lỵ Lỵ đã lớn, ngược lại luôn thích đi đến nhà người khác chơi. Dù cho ông hai của nhà họ Thẩm đã chuyển đi rồi, nhưng nhà họ Thẩm cũng vẫn có không ít bạn bè và thân thích còn ở tại Bình Thành. Mà Thẩm Lỵ Lỵ thì lại chẳng thích giao tiếp nên cũng không lui tới gì nhiều với những người này. Lúc trước Tào Lệ Quyên có từng khuyên nhủ cô ta, song cũng chẳng có gì khác biệt.
Thực ra thì Triệu Trân cũng có thể hiểu được cách làm này của cô ta, đúng là không làm cha mẹ thì sẽ không biết được thế giới này thực tế đến mức nào!
Làm cha mẹ thì luôn muốn đem đến cho con mình thứ tốt nhất trên đời. Nhưng đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng hư ảo, ngoại trừ làm cho chính mình cảm động ra thì chẳng còn tác dụng nào khác cả.
Dựa trên tư tưởng như vậy thì chẳng thà xây dựng rồi mở rộng quan hệ giúp con mình, có thêm một mối quan hệ tốt tức là thêm được một người bạn, về sau lại có thể có thêm được một con đường mới.
Thẩm Lỵ Lỵ muốn kết bạn với Triệu Trân Trân. Thực ra thì Triệu Trân Trân cũng rất muốn làm bạn với Thẩm Lỵ Lỵ, cứ như vậy hai người càng trò chuyện thì càng thấy hợp nhau, càng có vẻ như hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Bởi vì lần trước người thiệt thòi là Mã Ái Hồng nên cô ta không còn dám khinh địch nữa. Cuối tuần cô ta cũng chẳng đi đâu, chỉ ở nhà mân mê làm bánh bích quy thôi. Nhưng vì trong nhà không có lò nướng bằng than nên cô ta ép chồng phải đến nhà ăn của trường học mượn một cái về. Sau đó khi đã lãng phí không ít bột mì và trứng gà thì cuối cùng cũng nướng ra được một khuôn bánh bích quy nhỏ.
Bánh quy nhỏ màu vàng óng giòn xốp, ba đứa nhóc đều sợ không đủ để ăn nên đưa tay ra giành giật nhau. Thấy vậy, Mã Ái Hồng rất bực tức, dứt khoát chia cho ba đứa. Cô ta chỉ đặt đủ bánh vào hai lòng bàn tay của mỗi đứa, phần còn lại thì cất hết vào trong hộp cơm, chuẩn bị đem đến đơn vị.
Vào sáng thứ hai, sau khi Triệu Trân Trân biết rằng Mã Ái Hồng ngày nào cũng sẽ đến sớm thì cũng không còn nhiệt tình đến vậy nữa, mà cô học theo Lý Tuệ Hoa, chỉ cần đúng giờ đi làm là được.
Mã Ái Hồng đã có mặt từ sớm, cô ta đang ngồi tại chỗ vừa xem sách vừa ăn bánh bích quy.
Sau đó đột nhiên xảy ra một chuyện vô cùng kỳ lạ.
Là một người vô cùng keo kiệt, chưa bao giờ chia sẻ đồ ăn cho mọi người, ấy thế mà hôm nay Mã Ái Hồng lại đột ngột đứng dậy, lấy bánh bích quy trong hộp cơm ra nhét cho mọi người. Thái độ nhiệt tình như vậy thì mọi người không muốn lấy cũng không được!
Tất nhiên, cô ta đi phát hết một vòng, chỉ không cho mỗi Triệu Trân Trân.
Triệu Trân Trân cảm thấy vô cùng buồn cười, bèn đi đến chỗ ngồi của Mã Ái Hồng rồi nói: “Ôi, mấy cái bánh này nhìn ngon thật đấy. Chị Mã, tôi có thể thử chút được không?”