Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 121 - Chương 121:

Chương 121:

Khi Mã Ái Hồng còn đang phân vân, Triệu Trân Trân đã nhanh tay mà lấy một cái, cô tỉ mỉ nếm thử một chút rồi nói: “Cho nhiều dầu với đường quá rồi! Nếu giảm xuống một nửa thì có thể sẽ ngon hơn đó!”

Mã Ái Hồng tự nhủ trong lòng, đúng nha, khuôn bánh bích quy này của cô ta có làm thế nào cũng không làm cho vị của nó đổi thành ngọt nhẹ được, thì ra là do đã cho quá nhiều dầu với đường sao?

Đợi cô ta hoàn hồn lại thì đã thấy Triệu Trân Trân đi sang trò chuyện với Lý Tuệ Hoa rồi.

Trước khi kỳ nghỉ bắt đầu, trường học đều sẽ phát một số thực phẩm đón năm mới. Đồ của mỗi năm trên cơ bản thì cũng chẳng khác nhau lắm, đều là một túi bột mì nhỏ, một túi gạo nhỏ, thêm mấy ký thịt mặn, mấy ký cá và tôm.

Bột mì, gạo với thịt mặn thì không có gì khác cả, song cá tôm thì lại được cho nhiều hơn.

Đội hậu cần của trường học mỗi năm đều sắp xếp như thế này. Lãnh đạo trường học có cấp bậc cao nhất, nên tôm cá không chỉ tươi sống mà con nào cũng đều là to nhất. Chủ nhiệm khoa và giáo sư là ở cùng một cấp, có thể đảm bảo vẫn sẽ nhận được cá tôm tươi, rồi cứ thư thế mà tính xuống từng cấp, đợi đến lượt Công đoàn bọn họ thì cũng chỉ còn lại một đống cá nhỏ tôm nhỏ mà thôi.

Công việc trong Công đoàn rất nhàn nhã, nhưng tương ứng với điều đó, trong phương diện xử lý việc hành chính, Công đoàn bọn họ cũng không có quyền lên tiếng.

Sau khi nhận đủ hết đồ, Lý Tuệ Hoa nhìn vào thùng nhỏ có chứa cá nhỏ tôm nhỏ của mình rồi nói với vẻ nuối tiếc: “Hôm qua con gái tôi còn nói là muốn ăn cá chưng, nhưng cá này thì sao mà chưng đây. Sau khi làm sạch xong cũng có thể đem chiên, tuy cũng ngon miệng nhưng lại lãng phí gấp đôi lượng dầu cho xem!”

Triệu Trân Trân gật gù, rồi nói: “Đúng đó, cá này cũng nhỏ quá đi, lấy xương ra thì cũng không còn gì để ăn nữa rồi!”

Chị Trương thì lại dễ chịu hơn mà vừa cười vừa nói: “Có ăn là được rồi, chúng ta còn có thể được ăn cá chứ người dân dưới quê cũng chỉ có thể ăn bánh bao trắng để mừng năm mới thôi. Nếu so sánh với bọn họ thì chúng ta nên phải tự thấy vừa lòng đi!”

Mã Ái Hồng nghe đến đây thì đúng là không vui nổi, cô ta nhịn không được mà nói: “Công đoàn của chúng ta với bộ tuyên truyền ở trường học là cùng một cấp ngành đó, người ta năm nào cũng được cho cá lớn, còn chúng ta năm nào cũng chỉ được cá nhỏ, có công bằng hay không chứ?”

Chẳng có ai trả lời cô ta cả.

Triệu Trân Trân chỉ nhíu mày suy nghĩ, làm thế nào để cho lượng công việc thường ngày của Công đoàn trường học vận hành lại như thường, làm sao để thay đổi ấn tượng của các ngành khác về Công đoàn. Rồi điều quan trọng nhất là làm sao để hợp lý hóa việc tiếp nhận một số công việc hành chính, rồi từ đó giành được chút quyền phát ngôn.

Mà một khi có được quyền phát ngôn thì mới có thể bắt tay vào xử lý nhiều việc khác.

Trước kỳ nghỉ một ngày, Triệu Trân Trân đem bản kế hoạch của Công đoàn do chính mình viết đưa cho Lý Tuệ Hoa. Sau khi Lý Tuệ Hoa xem xong thì cũng rất vui, nhưng cô ấy lại thấy lo lắng nhiều hơn.

Trước khi Lý Tuệ Hoa làm chủ tịch của Công đoàn thì đã từng làm cán sự tuyên truyền ở trong huyện. Khi đó cô ấy vẫn còn trẻ nên cũng từng được xem là một cán bộ nữ có sự quyết đoán, gan dạ lẫn sự hiểu biết. Chỉ là sau đó, khi vào đại học, có giao đấu với bộ tuyên truyền của trường học mấy lần, thế nhưng lần nào cũng chỉ nhận lấy thất bại ê chề. Vì thế nên sau này cô ấy cũng chẳng thèm quan tâm nữa.

Trường học có cần bọn họ làm gì thì bọn họ làm nấy, lúc bình thường không có việc cũng sẽ không tự đi tìm việc. Có thể là bắt đầu từ lúc đó, nếu được rảnh rỗi thì cứ rảnh rỗi thôi.

Bình Luận (0)
Comment