Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 156 - Chương 156:

Chương 156:

Cô ta cứ như bị điên vậy!

Trong môi trường sống tệ như vậy, dù trái tim của Chu Đức Thành có sắt đá đến đâu cũng sẽ bắt đầu nhớ vợ con mình.

Trong suy nghĩ của anh ta, Vương Văn Mỹ là một người tốt nhưng cô quá nóng tính. Dù gì cô cũng là về nhà mẹ đẻ, nên anh ta quyết định chiến tranh lạnh vài ngày. Phụ nữ mà, đặc biệt là phụ nữ trung niên đều sẽ như vậy, chỉ cần chiến tranh lạnh, không ngó ngàng tới cô ấy thì cô ấy sẽ tự tìm về thôi!

Nhưng lần này anh ta đã sai, Vương Văn Mỹ chẳng những không quay về tìm anh ta, thậm chí đến một tin nhắn cũng không nhờ người gửi!

Sắp đến ngày mười một tháng giêng âm lịch, còn một ngày nữa anh ta sẽ quay lại làm việc ở viện nghiên cứu ngoài ngoại ô. Nhưng vợ và con gái anh ta không chịu về, cuối cùng Chu Đức Thành không thể ngồi yên được nữa.

Vốn dĩ cuối năm anh ta có hai trăm tệ tiền thưởng, nhưng đã đưa cha mẹ một trăm tệ rồi, năm mươi tệ cho em trai mượn, năm mươi tệ còn lại đã tiêu vặt trong những ngày này. Không còn cách nào khác, Chu Đức Thành đi bộ năm cây số đến nhà đồng nghiệp để mượn hai mươi tệ. Anh ta đến cửa hàng mua hai cân bánh ngọt, bốn chai rượu rồi đi tới nhà họ Vương.

Vốn tưởng rằng sẽ được cha mẹ vợ đối đãi tử tế như những lần trước, nhưng không ngờ lại không có ai ra mở cửa.

Chu Đức Thành không cam lòng, sáng sớm ngày hôm sau lại đi. Lần này anh ta gõ cửa một lúc lâu, cuối cùng cũng có người ra mở cửa, là em vợ Vương Văn Quảng.

“Anh đến có việc gì?” Vương Văn Quảng lạnh lùng hỏi.

Chu Đức Thành vốn cho rằng em vợ hiền lành, không ngờ lại có một mặt khó gần đến vậy. Anh ta đè nén không vui, cười nói: “Văn Quảng, viện nghiên cứu của bọn anh ngày mai bắt đầu làm việc, anh đến đón chị của cậu và Linh Linh, Sương Sương về!”

Nghe vậy, Vương Văn Quảng có chút thất vọng về người anh rể này.

Hai vợ chồng cãi nhau to như vậy, anh ta tưởng nói một câu như vậy là xong sao? Nếu như là đến để nói xin lỗi thì còn coi như biết điều một chút.

“Chị tôi hiện tại không có nhà, nhưng anh yên tâm, chị ấy sẽ không làm chậm trễ công việc đâu!”

Vương Văn Quảng căn bản không có ý định cho anh ta vào nhà, Chu Đức Thành không dám ép buộc anh để cho mình vào, nên chỉ đành tức giận trở về.

Thực ra Vương Văn Quảng không nói dối, Vương Văn Mỹ thực sự không có ở nhà, cô ấy và Triệu Trân Trân đưa các con đến cửa hàng bách hoá rồi.

Sau khi Vương Văn Mỹ và Chu Đức Thành kết hôn, thu nhập của hai vợ chồng luôn chênh lệch. Tuy Chu Đức Thành không đưa tiền cho cô ấy nhưng anh ta vẫn thường xuyên mua đồ mang về nhà, mua đồ cho hai mẹ con cô ấy cũng chưa bao giờ tiếc. Dần dà, cô ấy cũng không bảo anh ta đưa sinh hoạt phí.

Dù vậy, vì tiền lương của viện nghiên cứu không thấp, hàng quý còn có tiền thưởng hậu hĩnh, ở vùng ngoại ô cũng ít cái phải chi tiêu. Những năm sau khi kết hôn, Vương Văn Mỹ cũng tiết kiệm được một khoản kha khá. Mấy hôm nay cô ấy không vui, rất cần tiêu tiền đó tâm trạng thoải mái một chút.

Quần áo nữ ở cửa hàng bách hoá thực sự có rất nhiều kiểu dáng mới, rất nhiều kiểu đã bán hết hàng, nhưng áo khoác nỉ thì vẫn còn treo đầy cả một kệ. Tất nhiên lí do không bán được không phải vì kiểu dáng không đẹp, mà vì nó quá đắt!

Vương Văn Mỹ thích chiếc áo khoác kẻ sọc màu cam xám, nên đã yêu cầu nhân viên bán hàng lấy nó xuống để mặc thử. Quả nhiên rất hợp, cả người trở nên năng động và có phong cách phương Tây!

Triệu Trân Trân khen ngợi: “Chị! Nếu chị đi uốn tóc nữa thì sẽ giống như đến từ Thượng Hải vậy!”

Vương Văn Mỹ mỉm cười, rồi vui vẻ trả tiền.

Buổi chiều, Vương Văn Mỹ túi lớn túi bé trở về nhà ở vùng ngoại ô với hai đứa con gái.

Bình Luận (0)
Comment