Lý Tuệ Hoa lúc đó rất tức giận, nhưng vì nghĩ cho chồng và thực tế tổng thể nội bộ công đoàn không đủ tốt, cuối cùng đành phải nhượng bộ.
Bây giờ cô ấy không dễ bị lừa như vậy nữa. Khi đó cô ấy mới nhậm chức không lâu, kinh nghiệm đấu đá với ban khác còn ít quá. Lâu Thanh Thanh kia cũng không có chỗ dựa gì, chú của Trần Cảnh Nhiên mặc dù là trưởng khoa lịch sử thật nhưng cũng không quan tâm anh ta lắm. Nếu không thì cái ghế trưởng ban tuyên truyền cũng không đến lượt Lâu Thanh Thanh ngồi.
Đều là những cán bộ được nhà nước bồi dưỡng, đều là phục vụ nhân dân, ai sợ ai chứ?
Vương Giá Hiên nửa cuộc đời làm giảng viên đại học kiêm hiệu trưởng, học trò ở đâu cũng có, nhiều sinh viên hiện là những người đứng đầu trong ngành, có sự nghiệp chính thức cũng không ít, còn có một số người làm quan chức cấp cao nữa. Vì vậy, các mối quan hệ của ông rất phong phú, có thể nói nó là bao trùm các tầng lớp xã hội.
Nói tóm lại, đã không ra tay thì thôi, chứ đã ra tay thì sẽ rất nhanh và rất tàn nhẫn.
Trở lại chuyện nhà họ Chu – nhà chồng của Vương Văn Mỹ. Con trai thứ và con dâu thứ đã xảy ra mâu thuẫn lớn như vậy. Nhưng ông bà Chu lại không để ý, cho rằng cho rằng con trai nhà mình giỏi giang. Còn con dâu thứ, mặc dù gia đình có chút lợi hại, nhưng đó cũng chỉ là nhà mẹ đẻ. Hiện tại cô ấy là con dâu nhà họ Chu, chưa kể cô ấy còn đã có hai đứa con. Một người phụ nữ thì tài giỏi đến đâu cơ chứ, bỏ đi vài ngày rồi cũng phải ngoan ngoãn trở về thôi!
Do đó, ngoại trừ Chu Đức Thành, mọi người trong nhà họ Chu đều có một đêm giao thừa vui vẻ vì món quà hào phóng do con trai thứ mang đến.
Tuy nhiên, rõ ràng bọn họ đã vui mừng quá sớm. Mùng bốn tết, cậu út nhà họ Chu ngứa tay nên tụ tập ngay sòng ở nhà nên đã bị cảnh sát bắt.
Vì số tiền cá cược cũng không nhiều, chỉ nhiều hơn người bình thường chơi một chút nên nhà họ Chu không để ý nhiều, chỉ cảm thấy là do xui xẻo thôi.
Một người bạn tiểu học của Chu Đức Thành là cảnh sát trưởng của đồn cảnh sát. Vốn cứ nghĩ sẽ giống như trước đây, nịnh nọt một chút rồi biếu một chút quà thì anh ta sẽ nể tình thả cậu con út nhà họ ra ngoài. Nhưng lần này lại không được, cảnh sát trưởng mặt tối sầm nói rằng công chính phân minh. Con thứ ba nhà họ Chu còn có tiền án, nên theo quy định sẽ bị tạm giam ít nhất ba tháng!
Ông bà Chu lúc này mới hoảng hốt tìm họ hàng, bạn bè, nhưng không nhờ cậy được ai. Chuyện này còn chưa giải quyết xong thì mấy ngày sau cô con dâu cả đã bị nhà máy đồ hộp Bình Thành sa thải!
Nhà máy đồ hộp Bình Thành là một đơn vị quốc doanh, những năm gần đây lợi nhuận của họ rất tốt, con dâu cả nhà họ Chu luôn tự hào về điều đó. Cô ta là công nhân bình thường trong nhà máy, chỉ cần không phạm sai lầm nghiêm trọng thì sẽ không bị sa thải. Nhưng lần này rất lạ, cô ta chỉ lấy trộm vài lon đồ hộp đã hết hạn sử dụng thì bị bắt ngay tại trận. Bộ phận quản lí và kĩ thuật trong nhà máy lập tức bắt giữ cô ta. Để chấn chỉnh nội bộ còn lấy cô ta ra làm tấm gương tiêu cực, trong cuộc họp đã nhất trí quyết định sa thải cô ta!
Điều này thực sự oan ức chết mất! Tất cả những công nhân lâu năm của nhà máy, làm gì có ai mà không táy máy chân tay những đồ ở trong kho chứ.
Cô con dâu cả nhà họ Chu càng nghĩ càng thấy mình oan, sau khi bị sa thải cô ta suốt ngày chửi mắng quản lí nhà máy đồ hộp. Sau này cô ta cảm thấy bọn họ sẽ không nghe thấy mình mắng chửi, nên bắt đầu mắng chửi chồng con của mình. Nếu ông bà Chu dám nói, cô ta sẽ chửi cả nhà chồng luôn!