Lý Tuệ Hoa đang định trả lời, Mã Ái Hồng đã thẳng thắn nói: “Chọn bản thảo thì có gì mà khó. Tất nhiên là ai viết hay thì chọn người đó, công hội chúng ta chỉ làm một ấn phẩm, phí bản thảo cũng có hạn!”
Những lời này nói cũng không sai, chỉ là giọng điệu có hơi khó nghe, chị Ngụy vẫn luôn không ưa Mã Ái Hồng lên tiếng: “Tiểu Mã à, bản thảo như thế nào mới tính là hay chứ, em thấy hay nhưng có thể chị lại không, cái tiêu chuẩn này cũng khó mà chuẩn được!”
Mã Ái Hồng tức giận mặt hầm hầm nói: “Cũng không thể nói thế được, văn hay đọc vào là thấy ngay, không phải lấy em thấy hay hoặc chị thấy hay để đánh giá. Bài viết hay tức là bài viết có bố cục chặt chẽ, súc tích, làm cho người khác cảm động, dùng từ chính xác. Đạt được đến trình độ này tức là một bài báo hay rồi!”
Chị Ngụy bị Mã Ái Hồng làm cho mất mặt, quay đầu không nói gì.
Triệu Trân Trân có chút ngạc nhiên, cũng có chút vui vẻ. Mặc dù tính cách Mã Ái Hồng không được tốt lắm, nhưng không hổ là tốt nghiệp chuyên ngành sư phạm, cũng có một chút năng lực. Cô cười rồi giảng hòa: “Khối lượng công việc để làm ra được một ấn phẩm cũng không nhỏ, phải phân chia công việc rõ ràng mới được, chúng ta nên nghe chủ nhiệm Lý sắp xếp đi!”
Lý Tuệ Hoa cả kỳ nghỉ đều suy nghĩ về vấn đề thực hiện ấn phẩm, tất nhiên cô ấy cũng nghĩ về ưu điểm của cả chín người cấp dưới của mình, cũng suy nghĩ xong việc phân chia công việc rồi. Cô ấy cười với mọi người nói: “Mọi người không cần lo lắng, cuối cùng thì cơ hội của công đoàn chúng ta cũng đến rồi. Bình thường chúng ta bị đối xử không công bằng đều sẽ tức giận, nếu muốn thay đổi hiện trạng này thì không thể lười biếng giống như trước đây được. Mọi người đều phải lên tinh thần, hãy chiến đấu để có bước ngoặt đẹp. Bất kì ai dám cản bước chân của chúng ta thì người đó sẽ là động lực tiến lên của chúng ta!”
Lời vừa nói xong, tất cả mọi người lại im lặng.
Lý Tuệ Hoa tìm một tờ giấy viết ta phân công công việc đơn giản.
“Báo của chúng ta hãy kêu gọi bản thảo trước, tôi đã viết xong các yêu cầu về nội dung của bản thảo rồi. Mọi người có thể sao chép lại vài bản, chia ra và đi dán ở nơi dễ thấy ở trong trường. Sau khi thu bản thảo sẽ do Tiểu Mã với Tiểu Cao duyệt bản thảo. Vì Tiểu Triệu có kinh nghiệm xuất bản, sẽ cùng Tiểu Thẩm chịu trách nhiệm kiểm tra lại. Tới tận nơi kiểm tra, hoặc tìm hiểu thông tin xem nội dung của bản thảo có đúng với sự thật không. Nhưng dù sao thì hai lần kiểm tra cũng không thể nói là không liên quan với nhau được, nói chung là bốn đồng chí sẽ chịu trách nhiệm kiểm tra bản thảo.”
“Chị Trương phụ trách luyện tập với xưởng in của trường, về sau việc hiệu đính bản thảo và liên hệ xưởng in đều sẽ do chị quản lý. Chị Nguỵ và lão Lục sẽ phụ trách công việc hành chính, hai người phụ trách toàn bộ chi phí của công đoàn. Còn những người còn lại công việc linh hoạt, mỗi ngày tôi sẽ sắp xếp! Tôi muốn nói một điều, tiền của chúng ta sẽ chỉ tiêu cho các dự án của chúng ta, nếu ai dám làm lộ ra bên ngoài đừng trách tôi không khách sáo!”
Cô ấy nói chuyện thẳng thắn, những người khác đều rất bình tĩnh, chỉ có Trần Cảnh Nhiên được chuyển từ ban tuyên truyền đến vào năm kia là có vẻ hơi sốc.
Anh ta từng làm việc ở ban tuyên truyền sáu năm, vì sức khỏe yếu nên ở nhà dưỡng bệnh nửa năm. Cũng vì thế mà vị trí của anh ta đã bị thay thế, phải chuyển sang công đoàn nhàn hạ. Nhưng anh ta vẫn muốn quay về ban tuyên truyền, nên trưởng ban tuyên truyền Lâu Thanh Thanh nói gì anh ta cũng nghe theo.
Việc ban tuyên truyền yêu cầu công đoàn chi trả chi phi do bữa tiệc bên mình tổ chức, chính là Lâu Thanh Thanh đã bày kế cho Trần Cảnh Nhiên. Trần Cảnh Nhiên lại còn nói chú của mình là trưởng khoa lịch sử để tạo áp lực cho Lý Tuệ Hoa, từ đó đạt được mục đích.