Triệu Trân Trân dù rất đồng ý với những gì chồng nói, nhưng vì cô có kế hoạch khác nên mới nói: “Văn Quảng, những gì anh nói em không đồng ý! Em không biết nói đạo lý, nhưng thông qua những ngày qua em chăm chỉ học tập, bản thân em đã học được rất nhiều điều. Trước hết không nói những cái khác, em đã từ không biết gì khi nhìn thấy bài tập toán của Kiến Dân và Kiến Quốc, bây giờ bọn trẻ có gì không biết em có thể giảng cho chúng. Còn nữa, tuy rằng không giúp ích được gì nhiều cho công việc, nhưng cũng không hẳn vậy. Em đã dành thời gian viết hai bản bản thảo, anh xem giúp em xem có phải đã tốt hơn trước không?”
Kiến Xương cũng xen vào nói: “Đúng đó, mẹ bây giờ rất giỏi, những bài con không biết mẹ đều biết!”
Kiến Dân với Kiến Quốc cũng nói: “Đúng đó, mẹ giỏi lắm!”
Vương Văn Quảng không ngờ mình lại bị bốn mẹ cho cho ra một phe rồi, vì vậy anh cười đồng ý, nói: “Đúng vậy, mẹ của các con vừa thông minh vừa xinh đẹp lại còn rất giỏi!”
Kiến Xương là người đầu tiên vui vẻ vỗ tay nói: “Đúng đó đúng đó, giáo viên của chúng con cũng nói mẹ rất đẹp!”
Vương Văn Quảng lập tức quay đầu hỏi: “Giáo viên của con là nam hay nữ?”
Kiến Xương lập tức đáp: “Là cô giáo ạ, cô giáo Tôn cũng rất đẹp, nhưng mẹ vẫn đẹp hơn một chút!”
Triệu Trân Trân mím môi cười.
May mắn là kiến thức của năm đầu trung học cơ sở cũng khá dễ, gần đến ngày mười sáu tháng giêng khai giảng, Triệu Trân Trân cuối cùng cũng đã học xong.
Năm mới thời tiết mới, vào ngày đầu tiên đi làm, các đồng nghiệp trong công đàn trường đại học đều rất thân thiện. Quê của Lý Tuệ Hoa ở Giang Tây, chị ấy mang bánh táo cho mọi người, chị Trương thì mang bánh đậu phộng giòn chị tự làm. Triệu Trân Trân cả kỳ nghỉ tết chỉ chăm chú vào chuyện học hành, mẹ Trương thì phải trông bọn trẻ nên không có thời gian làm món gì, nên cô không mang gì đi cả.
Làm mọi người ngạc nhiên nhất là phó chủ tịch Mã Ái Hồng, dường như cô ta luôn xuất hiện cùng với các loại bánh. Cô ta mang một túi to toàn bánh quy với các loại bánh ngọt nhỏ khác nhau. Cô ta tự hào nói đây là mình tự làm, mỗi người đều được chia cho khá nhiều, bao gồm cả Triệu Trân Trân.
Nhân lúc bầu không khí tốt đẹp, Lý Tuệ Hoa đã công bố kế hoạch hoạt động của công đoàn trong năm mới. Ngoại trừ những thay đổi nhỏ về chi tiết, hầu hết đều theo kế hoạch của Triệu Trân Trân.
Thật bất ngờ, mọi người nghe xong đều im lặng.
Triệu Trân Trân vốn nghĩ rằng một kế hoạch hoàn hảo như vậy sẽ được các đồng nghiệp tích cực hưởng ứng. Nhưng hiện tại thực tế họ lại chỉ đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai nói gì. Điều này thật bất thường! Mọi người trong công đoàn đều còn trẻ, không nên thiếu sức sống và thiếu động lực như thế chứ nhỉ?
Chẳng nhẽ bọn họ đã quen sống nhàn hạ, không muốn làm việc nữa sao?
Cô cảm thấy mình bắt buộc phải nói gì đó: “Chủ tịch Lý! Tôi nghĩ kế hoạch công việc này rất tốt! Đại học Bình Thành có nhiều tài năng, sinh viên chăm chỉ và tiết kiệm và còn rất nhiều giảng viên và nhân viên nữa! Chủ đề này được lựa chọn rất tốt! Đất nước chúng ta còn đang trong thời kì tương đối khó khăn, cũng là thời kì vô cùng nguy cấp. Công cuộc xây dựng bốn hiện đại hoá cần mọi người đồng tâm hiệp lực, các đồng chí tốt được nêu gương có thể ảnh hưởng đến mọi người nữa!”
Chị Trương gật đầu, nói: “Tiểu Triệu nói không sai, chỉ là công việc này, chúng ta không có kinh nghiệm về xuất bản, những cái khác khoan chưa nói, nếu chúng ta kêu gọi bản thảo mà lại có quá nhiều thì sao, phải chọn thế nào đây?”
Thật ra thì ý của chị ta là trường hợp có bản thảo của người quen thì dùng hay không dùng, suy cho cùng cũng làm việc với nhau ở trường đã mười mấy năm rồi, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng sẽ gặp, có rất nhiều người quen.