Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 152 - Chương 152:

Chương 152:

Hầm khá là khô ráo, nhưng Triệu Thanh Sơn vẫn rất cẩn thận, ông đi chợ mua mấy cái vại lớn bằng sứ thô, khâu bao đựng lương thực lại rồi mới để vào trong. Như vậy lương thực sẽ không bị côn trùng ăn, cũng không bị ẩm, để hai ba năm cũng không thành vấn đề.

Triệu Trân Trân mở nắp vại ra, dùng tay vỗ nhẹ mấy túi lương thực được đóng gói chặt chẽ, cười nói: “Chú, số lương thực này cũng phải đến một tấn nhỉ, tiền của chú đợi thêm hai tháng nữa từ từ cháu sẽ gửi lại ạ!”

Triệu Thanh Sơn khoát khoát tay ý là không vội trả tiền, cười nói: “Đúng vậy, chỗ này là một tấn rưỡi đấy! Thím của cháu thấy cháu nói rất có lý. Nếu mất mùa có nạn đói, lương thực cung ứng chắc chắn sẽ rất eo hẹp, chỉ sợ đến lúc đó có tiền cũng không mua được. Bây giờ mua được nhiều thì cứ mua thôi, dù gì lương thực để đây cũng không chạy được. Nếu không mất mùa thì để lại từ từ ăn cũng được!”

Vương Văn Quảng lúc đầu cũng thấy khó hiểu, về sau lại kinh ngạc. Mặc dù hiện tại anh đã hiểu được cách làm của vợ, nhưng anh cảm thấy cô có chút lo lắng thái quá, vì vậy anh nói: “Trân Trân à, em yên tâm đi. Nước ta mấy năm tới chắc là cũng sẽ không bị mất mùa trên diện tích lớn đâu, nhưng dữ trữ một ít lương thực cũng không sao!”

Ba người vừa trở lại nhà phía trước, chủ nhiệm Tôn của hợp tác xã mua bán đã cầm hai gói bánh và hai chai rượu tươi cười đi vào cửa.

Vương Văn Quảng không biết uống rượu, Triệu Thanh Sơn tửu lượng lại rất tốt. Ông vừa nhìn thấy chủ nhiệm Tôn cầm hai chai rượu trong tay là mắt đã sáng lên, vỗ vai ông ấy nói: “Ôi, rượu này rất tốt đấy, hôm nay chúng ta phải uống say đấy nhé!”

Chủ nhiệm Tôn rất cởi mở, cười tươi nói: “Được! Năm mới phải vui vẻ! Chắc chắn phải uống say, em còn có chuyện vui nữa đây!”

Triệu Thanh Sơn vừa nghiên cứu nhãn hiệu của chai rượu Mao Đài, vừa hỏi: “Ồ, có chuyện gì sao?”

Chủ nhiệm Tôn cười rất tự hào, nói: “Anh, em được thăng chức rồi! Em không còn làm việc ở hợp tác xã mua bán nữa, bây giờ em đã là cán bộ cao cấp thứ ba của công xã rồi!”

Đội ngũ lãnh đạo của công xã do đảng uỷ phân phối, có một bí thư và hai phó bí thư, nói cách khác ông ấy là phó bí thư công xã?

Triệu Trân Trân đứng bên cạnh nghe vậy thì cười nói: “Ôi, thật sự là thăng chức rồi, này cũng không phải chỉ thăng có một bậc đâu.”

Chủ nhiệm Tôn rất khiêm tốn, ông ấy xua tay nói: “Cháu gái đang cười nhạo chú sao, cán bộ cấp thấp như bọn chú sao có thể so sánh với cán bộ lớn ở Bình Thành như cháu được!”

Triệu Trân Trân bận chăm sóc con, nên mẹ Trương xuống bếp giúp đỡ. Chu Thục Bình một mình nhanh chóng chiên xào, rất nhanh đã nấu xong hơn chục món ăn. Vì có trẻ con nên để cho tiện đã dọn thêm một bàn khác.

Ba đứa Kiến Dân thích nhất là đồ ăn bà làm, mấy đứa nhỏ ăn rất vui vẻ, đặc biệt là đĩa gà hầm sốt. Kiến Quốc mắt nhanh tay lại càng nhanh, chốc lát đã cầm chiếc đùi gà trong tay. Triệu Lập Chí vốn dĩ cũng muốn ăn đùi gà, nhưng nhìn bên cạnh còn có hai em nhỏ Kiến Dân với Kiến Xương, nên ra dáng anh trai nói: “Cậu không thích ăn đùi gà, hai đứa ai ăn đây?”

Tiểu Kiến Xương đương nhiên muốn ăn, nhưng gần đây cậu bé đã học được cách chia sẻ, nên nói với Kiến Dân: “Anh, em với anh ăn chung nhé?”

Thật ra Kiến Dân cũng rất muốn ăn, nhưng lại nhớ trước đây nhà có làm gà, đều là mình và Kiến Quốc mỗi đứa một cái đùi. Nhưng từ khi Kiến Xương lên hai tuổi, hầu như lúc nào cũng là Kiến Quốc với Kiến Xương được ăn đùi gà. Mặc dù cậu biết anh cả không có phần, nhìn cũng thấy thèm, nhưng cậu biết làm anh phải nhường các em.

Trong hai tháng gần đây, Kiến Quốc với Kiến Xương đột nhiên trở nên hiểu chuyện. Mỗi lần ăn gà đều để cậu ăn đùi, mời hai lần thì Kiến Dân nhiều nhất ăn một lần, mà còn là vì mẹ thúc giục quá nên mới ăn. Nhưng rất kì lạ, lúc không được ăn thì thấy đùi gà là ngon nhất, nhưng khi ăn được rồi thì lại thấy cũng chẳng khác gì. Cậu thậm chí còn thấy thịt đùi gà không mềm và mọng nước bằng thịt ức gà cơ!

Bình Luận (0)
Comment