Buổi tối, không chỉ có bọn trẻ được ăn hoành thánh thịt mà Triệu Trân Trân với Vương Văn Quảng mỗi người cũng được ăn một bát lớn. Kể ra thì đây là bữa ăn thoải mái nhất trong vô số lần ăn ở nhà ngoại sau khi kết hôn.
Buổi sáng ngày hôm sau, Bao Lệ Chi lại mang chục quả trứng gà sang, nhanh chóng hấp cho bọn trẻ hai bát trứng hấp lớn. Tất nhiên, Chu Hồng Mai cũng không qua tay không, cô ấy mang một bát cá hố hấp và mười mấy quả táo sang, đều là quà năm mới của xưởng bông nhà nước.
Ăn xong bữa sáng, Triệu Trân Trân chuẩn bị quay về thành phố, ngoại trừ ông Triệu với Chu Gia Anh không vui vì không lấy được bảy mươi tệ. Thì cả hai vợ chồng nhà Triệu Truyền Sơn và Triệu Truyền Hải đều nhiệt tình muốn nhà họ ở lại chơi thêm vài ngày nữa.
Đương nhiên, dù là một ngày thì họ cũng không ở được.
Trước đây đều là một nhà sáu người bọn họ đi bộ đến công xã Anh Đào. Lần này, Triệu Truyền Sơn mượn xe bò của đội sản xuất, trên xe phủ đầy rơm từ cây lúa mì sạch sẽ, xe bò đi chậm nên người ngồi phía trên cũng không lạnh.
Nhà Triệu Trân Trân tới thị trấn cũng chưa vội lên xe về nhà, mà sang nhà ông bà Hai chúc tết trước.
Ngày 28 tháng chạp, nhà chú Triệu Thanh Sơn đã từ Bình Thành trở về. Căn nhà bình thường vắng vẻ, đột nhiên có thêm năm người, lập tức náo nhiệt hơn nhiều.
Bà Hai lấy kẹo mè hạt óc chó tự làm cho mấy đứa trẻ ăn, Chu Thục Bình bế Tiểu Kiến Minh hôn mấy cái, cười nói: “Mới có mấy ngày không gặp mà bà nhớ mấy đứa quá! Kiến Dân, Kiến Quốc, Kiến Xương, nhanh qua đây để bà với bà cố lì xì nào, đến muộn là không còn nữa đâu nhé!”
Lời nói vừa dứt, không chỉ có ba đứa chạy qua mà còn có mấy đứa con của Triệu Thanh Sơn là Triệu Lập Chí, đứa con gái thứ hai Triệu Tuệ Ngọc. Ngay cả con gái lớn Triệu Linh Ngọc cũng tươi cười từ trong buồng đi ra.
Chu Thục Bình cười rồi trừng mắt nhìn con gái, đang định nói lớn rồi còn muốn nhận lì xì thì bà Hai đã lấy bao lì xì đã chuẩn bị ra. Bà cười đưa cho cháu gái lớn rồi nói: “Tuy Linh Ngọc của chúng ta đã đi làm rồi, nhưng vẫn còn là một đứa trẻ mà, khi nào dẫn cháu rể về thì mới không được nhận lì xì của bà nữa!”
Triệu Linh Ngọc đẩy gọng kính trên sống mũi, hơi đỏ mặt xấu hổ.
Triệu Trân Trân vội vàng uống một tách trà nóng, rồi vội vàng gọi chồng với chú đi tới căn nhà nhỏ phía sau.
Lần trước khi cô trở về đã mua lại căn nhà này, vì tường và mái nhà đều đã sửa sang lại, nhìn từ phía ngoài cũng gọn gàng hơn rất nhiều.
Triệu Thanh Sơn mở cửa căn phòng phía Tây ra, ngoại trừ một đống rơm lộn xộn trong góc thì trên nền nhà bê tông cũng không có gì.
Vương Văn Quảng mãi vẫn không hiểu tại sao vợ mình lại phải mua căn nhà cũ nát này, trong lòng anh lúc này đầy nghi hoặc. Nhưng thấy chú cháu Triệu Thanh Sơn và Triệu Trân Trân đều rất hứng thú, anh cũng rất biết điều nên giữ im lặng. May mắn thay chưa đầy hai phút sau bí mật đã được tiết lộ.
Triệu Thanh Sơn vén đống cỏ lộn xộn ra, nhẹ nhàng gõ xuống chỗ đất bên cạnh, kéo nhẹ một cái, cả khối bê tông cùng màu với sàn nhà này là một cánh cửa, lộ ra cầu thang đi xuống hầm.
Triệu Thanh Sơn đi ở phía trước, ba người cúi người từng người đi xuống một. Không gian bên trong rất rộng, diện tích cũng gần bằng căn phòng phía trên. Triệu Trân Trân có chút kinh ngạc, nhịn không được hỏi: “Chú, rộng như vậy mà một mình chú làm sao?”
Triệu Thanh Sơn gật đầu rồi lại lắc, nói: “Lúc đầu chú tưởng đây chỉ làm hầm khoai lang bình thường, không ngờ sau khi đào mấy chục sọt đất mới phát hiện bên trong trống rỗng! Chắc là lúc người ta xây nhà đã đào nó! Căn nhà này chú đã hỏi ông Hai của cháu rồi, người chủ đầu tiên cũng không phải nhà họ Tôn. Cháu đã là chủ nhân thứ ba của nó rồi, có lẽ cũng không ai biết về việc bên dưới còn có một căn hầm!