Lúc trước Bao Lệ Chi không nghĩ đến chuyện này, thứ nhất là vì con cô ta vẫn còn nhỏ, thứ hai là cảm thấy bố mẹ chồng vẫn còn đây. Mặc kệ họ đối xử với Triệu Trân Trân như nào, miễn là bố mẹ chồng lên tiếng, Triệu Trân Trân sẽ không dám không làm.
Tất nhiên rồi, đây đều là suy nghĩ trước đây.
Bây giờ, Triệu Trân Trân về quê ăn Tết chỉ mang một ít đồ về, rõ ràng đã không đặt cha mẹ lên hàng đầu nữa rồi. Nếu muốn nhận được lợi ích thì đành phải lấy lòng thôi!
Bao Lệ Chi lần đầu mỉm cười với Chu Hồng Mai, nói: “Chị dâu, chị thật không hổ danh là con gái của mẹ, chuyện gì cũng nghĩ xa như vậy! Vậy về tiền lì xì chúng ta cứ như những năm trước mà làm thôi!”
Chu Hồng Mai gật đầu, nói: “Được, thật ra bây giờ một tệ cũng không phải quá nhiều!”
Hai chị em dâu đã thảo luận xong, Triệu Truyền Hà nãy giờ vẫn đứng ngoài cửa bước vào, có chút không vui nói: “Chị dâu, chị thấy một tệ là không nhiều, trên người em một xu cũng không có, hay là chị cho em mượn bốn tệ đi, ngày mai em sẽ trả chị!”
Chu Hồng Mai lắc đầu nói: “Chú ba, chú cũng biết tiền trong nhà đều do anh của chú quản mà. Trên người chị chỉ có năm tệ, nhiều hơn cũng không có!”
Triệu Truyền Hà bất mãn bĩu môi, nhón lấy hai miếng củ sen xào cho vào miệng rồi rời đi.
Thật ra tất cả mọi người đều không biết, Triệu Truyển Hà đã hối hận rồi, hối hận lúc đấy anh ta không nên trốn xưởng bông nhà nước Bình thành về nhà. Nếu lúc đó không về, anh ta có khi đã thành công nhân lâu năm rồi, một tháng ít nhất cũng được bốn mươi tệ, nghĩ thôi đã quá tuyệt rồi.
Nhưng thật đáng tiếc anh ta lại tự mình đánh mất nó!
Mùa đông ở quê trời rất lạnh, nhưng bọn trẻ không quan tâm điều này. Tiểu Kiến Xương rất thích quả bóng của mình, cơ bản đi đâu cậu nhóc cũng mang theo. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Ba đứa trẻ và Cẩu Thặng, Cẩu Đản nhà Triệu Truyền Hải trong sân chạy qua chạy lại chụp quả bóng, đứa nào cũng rất vui.
Trong sân của nhà họ Triệu có một cái giếng, một cái cối xay đá, còn có một số đồ vật để lung tung. Mẹ Trương sợ bọn trẻ va phải, nên đứng một bên trông chừng. Đứng cạnh bà là hai bé gái gầy gầy. Đứa lớn là Triệu Ngọc Đình con gái của Triệu Truyền Sơn, năm nay mười hai tuổi. Đứa nhỏ là Triệu Ngọc Thuý con gái của Triệu Truyển Hải, năm nay mười tuổi.
Hai đứa con gái này vì học không tốt nên đã sớm bỏ học rồi. Triệu Ngọc Đình sẽ theo cha mẹ đến đội sản xuất để kiếm điểm lao động vào những ngày mùa đồng áng bận rộn. Bình thường thì giống Triệu Ngọc Thuý, ở nhà giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp và cho gà ăn. Cả hai cô bé này đều không có tí cảm giác tồn tại nào trong nhà họ Triệu.
Địa vị trong gia đình giống y hệt Triệu Trân Trân lúc còn bé.
Đôi khi Triệu Trân Trân thấy chúng rất đáng thương, nhưng khi nghĩ đến cha mẹ đằng sau chúng, cảm thấy tốt hơn hết là không xen vào chuyện của người khác thì hơn.
Triệu Ngọc Đình thấy cô đi tới, trên mặt nở một nụ cười thận trọng, có chút nịnh nọt nói: “Cô, em trai dậy rồi ạ?”
Triệu Trân Trân gật đầu, đưa Tiểu Kiến Minh cho mẹ Trương, nói: “Tôi xuống bếp xem thế nào!”
Chu Gia Anh nhìn thấy con gái đi tới, đang định nói, thì Bao Lệ Chi đã vội vàng cười nói trước: “Chị! Cơm đã nấu xong rồi, chị xem bọn em tay chân vụng về, mọi người ăn tạm vậy. Trẻ con đường ruột yếu, cần ăn thứ gì đó dễ tiêu hoá, không biết mấy đứa Kiến Dân muốn ăn gì? Bọn nhỏ liệu có ăn được bánh sủi cảo nhân thịt mỡ với củ cải mẹ chúng ta được không? Nếu ăn không quen thì để em về nhà một chuyến, nhà em có bánh nhân thịt bằm, em sẽ cho thêm vào tôm khô với cải thảo vào rồi gói hoành thánh, chắc chắn bọn trẻ sẽ thích ăn!”
Triệu Trân Trân hơi đơ ra một lúc, trong ấn tượng của cô em dâu từ trước tới giờ chưa bao giờ hào phóng như vậy. Chu Gia Anh thấy con gái mình không nói gì thì cười nói: “Lệ Chi đừng nói nhiều nữa, nhanh đi lấy đi. Hồng Mai nhanh lên, chúng ta nhiều người, gói một lát là xong ấy mà!”