Triệu Trân Trân rất hào phóng, trước khi kết hôn, cô đã lì xì các cháu của mình mỗi đứa một tệ. Tất nhiên, lúc đó chỉ có nhà Triệu Truyển Sơn có ba đứa con, sau đó con trai nhà Triệu Truyển Hải ra đời, cô cũng cho một tệ tiền lì xì.
Đến lúc Triệu Trân Trân có con xong, hai nhà này có lẽ cảm thấy trước đó nhận tiền lì xì của cô mãi cũng ngại, nên lì xì cho mấy đứa Kiến Dân mỗi đứa một tệ, mấy năm nay đều vậy.
Nếu như là những năm trước, Bao Lệ Chi sẽ không nhắc đến chuyện này. Vì chị chồng năm nào về cũng xách túi lớn túi nhỏ, bố mẹ chồng sẽ cho ba cậu con trai một ít. Đồ mà Triệu Trân Trân mang về đều là đồ tốt, thứ gì cũng phải có giá trên bốn tệ là ít!
Nhưng năm nay lại khác, Bao Lệ Chi đã lén lục lọi một lượt cả căn nhà rồi. Lần này chị dâu về chẳng mang gì cả, chỉ mang mỗi bốn gói bánh ngọt và bốn bình rượu.
Nếu cô ta lì xì ra bốn tệ chẳng phải sẽ lỗ rồi sao!
Chu Gia Anh liếc mắt nhìn cô con dâu thứ hai, biết ngay cô ta đang định làm gì. Thật ra bà cũng có ý như vậy. Con gái đã lấy chồng thì về nhà kiểu gì cũng ở thế dưới, chỉ có thể bù đắp bằng cách chi nhiều hơn, về phương diện này bà phải tranh thủ cho con cháu của bà mới được.
Bà không chút nghĩ ngợi đã nói: “Quê chúng ta không thể so với thành phố được, kiếm tiền cũng không dễ, năm hào cũng không tính là ít đâu!”
Bao Lệ Chi mỉm cười gật đầu, nói: “Dạ, bọn con nghe mẹ hết!”
Chu Hồng Mai mặc dù đang tập trung nhóm củi, nhưng phòng bếp lớn như vậy đương nhiên cũng nghe thấy, do dự vài giây rồi nói: “Mẹ, như vậy không ổn đâu!”
Tính là thì cũng chỉ ít đi hai tệ, nhưng làm như vậy nhất định sẽ khiến em chồng cảm thấy khó chịu, đều là người một nhà việc gì phải tính toán chứ?
Bao Lệ Chi không khách sáo nói: “Chị dâu, em không giống như chị! Cẩu Thặng, Cẩu Đản nhà em còn nhỏ. Hậu Lễ, Hậu Tân nhà chị đều làm việc ở thành phố, kiếm được ba bốn mươi tệ một tháng! Chị có tiền như thế sao không chi luôn hộ em đi?”
Chu Hồng Mai rất hiền lành, bình thường cũng rất nghe lời chồng, nhưng cũng không tránh khỏi những lúc nóng nảy.
“Lệ Chi, chỗ tiền đó tôi có thể chi hộ cô, nhưng sẽ không phải bí mật, tôi sẽ nói với Trân Trân là tôi đã chi gấp đôi còn cô thì không có đồng nào!”
Bao Chi Lệ xém chút nữa thì bị những lời này chọc tức chết. Nếu làm như lời Chu Hồng Mai nói thì còn gì gọi là chi hộ nữa? Chẳng phải là cái tát vào mặt cô ta sao? Cô ta tức giận nói: “Chị dâu, em biết chị muốn lấy lòng em chồng, nhưng đâu cần thiết phải như vậy chứ?”
Chu Hồng Mai đầu óc chậm chạp, Bao Lệ Chi vẫn luôn coi thường cô ấy, thực ra cô ấy cũng coi thường Bao Lệ Chi, mặt không chút biểu cảm: “Thời gian trôi qua nhanh lắm, Cẩu Thặng, Cẩu Đản nhà cô rất nhanh sẽ lớn lên. Đầu óc của chúng như vậy chắc chắn học không tốt được rồi, còn không bằng Hậu Tân, Hậu Lễ nhà tôi ấy chứ. Cô định cày ruộng thay chúng cả đời sao?”
Bao Lệ Chi bị chị dâu nhắc nhở, tâm trí bắt đầu quay cuồng.
Tuy rằng người mẹ nào cũng sẽ thấy con mình rất tốt, nhưng cô ta biết, Cẩu Thặng, Cẩu Đản không đủ thông minh. Lớp một đã bị lưu ban rồi, bọn chúng có lẽ không thể tốt nghiệp tiểu học mất.
Nhưng muốn được tuyển dụng thì chắc chắn chỉ tốt nghiệp tiểu học thôi là không đủ.
Trừ phi có quan hệ thì mới được!
Mà nhà của họ, ngoài vợ chồng Triệu Trân Trân đều là cán bộ ra, thì cũng không có người thân nào lợi hại như họ cả. Đặc biệt là Vương Văn Quảng, hiện tại là hiệu phó của trường đại học Bình Thành, là cán bộ cấp cao rồi.
Sắp xếp công việc cho hai đứa con cô ta chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?