So với rượu trắng, Vương Văn Quảng thích rượu vang hơn. Chưa kể loại rượu nấu bằng hạt kê này rất mạnh. Trước kia anh đến nhà cha vợ vì không muốn mất mặt, đều cố gắng uống. Nhưng bây giờ sau hai tháng làm hiệu phó, đã học được cách xử lý khéo léo và giải quyết vấn đề một cách trôi chảy, anh mỉm cười nói: “Cám ơn ý tốt của anh. Lòng tốt em xin nhận, nhưng dạo này dạ dày của em không khỏe, nên không uống được rượu. Thế này đi, em thay rượu bằng trà vậy!”
Trên bàn không có trà, Triệu Trân Trân nhanh chóng rót một bát nước đem qua.
Vương Văn Quảng mỉm cười với vợ rồi một hơi uống sạch.
Triệu Truyền Sơn lại không hề biết ý, anh ta lớn tiếng: “Em rể! Cậu như thế là không được, đã làm rể ở cái nhà này thì phải theo quy tắc ở đây. Có con rể nào ở cái xã này tới chúc tết nhà vợ mà không uống rượu không? Cho dù thật sự không uống được, thì cậu cũng phải uống bát rượu đầu tiên chứ!”
Triệu Trân Trân không vui trừng mắt nhìn anh trai, cô chưa kịp khiển trách, Vương Văn Quảng đã dịu dàng nhìn cô, thong thả nói: “Anh cả nói thế sai rồi, em không phải đến chúc tết để uống rượu. Nếu em uống bát thứ nhất của anh, chẳng lẽ lại không uống của chú hai chú ba?”
Triệu Trân Trân rót thêm nước ấm cho chồng, cười nói: “Đúng đó, em khuyên anh nên uống ít rượu lại, rượu rất hại cho sức khỏe! Xưởng phó La của xưởng bông nhà nước Bình Thành cái gì cũng tốt, nhưng lúc còn trẻ quá mê rượu nên bây giờ dạ dày có vấn đề, dăm ba bữa lại phải đi bệnh viện!”
Xưởng phó La thường xuyên đến bệnh viện cũng không phải nói dối, nhưng mà không phải do dạ dày có vấn đề, chủ yếu là do vết thương cũ và bệnh thấp khớp. Nhưng Triệu Truyền Sơn không biết điều đó, anh ta vì có hai đứa con trai đang làm việc tại nhà máy Bình Thành, trong lòng cảm thấy rất có mặt mũi. Nhưng hai đứa con đều chẳng biết nói chuyện giống vợ anh ta Chu Hồng Mai, nên anh ta cũng chẳng hỏi được bất cứ điều gì. Vì thế, anh ta rất thích nghe Triệu Trân Trân nói về chuyện ở xưởng bông.
Triệu Truyền Sơn đặt bát rượu xuống, quan tâm hỏi: “Thật sao? Xưởng phó La này bao nhiêu tuổi rồi? Anh ta quản lý phân xưởng của Hậu Lễ, Hậu Tân sao?”
Triệu Trân Trân nói bừa vài lời về nhà máy, nghe thấy Tiểu Kiến Minh hình như là đã dậy rồi, nên vội vàng vào trong xem sao.
Cậu nhóc quả nhiên đã tỉnh rồi, nhìn thấy mẹ là cười ngay, lộ ra hàm răng sữa trắng muốt. Miệng cứ ê a không biết đang nói gì, đồng thời đưa hai cánh tay nhỏ ra muốn mẹ bế. Triệu Trân Trân nhìn thấy con trai thì tâm trạng đã tốt hơn nhiều, cô bế con lên rồi hôn lên má một cái.
Tiểu Kiến Minh cười khúc khích với mẹ.
Chu Gia Anh và hai cô con dâu xuống bếp nấu cơm, nhưng thật ra phòng bếp rất nhỏ, ba người căn bản đã không thể xoay người rồi. Mà đồ ăn của ngày tết đã được nấu trước rồi, một đĩa mì xào, một đĩa củ sen xào, một bát thịt hầm, một bát đậu phụ hầm. Những món này chỉ cần hâm lại là được, nếu cần thì cũng chỉ là xào thêm hai đĩa rau.
Ngoài món rau xào thì chỉ cần luộc nồi sủi cảo thôi.
Vì vậy, Chu Gia Anh không cần làm bất cứ điều gì, chỉ cần đứng một bên nhìn hai cô con dâu bận rộn. Cô con dâu cả Chu Hồng Mai làm việc nhà rất giỏi, nhưng tính cách cô lại luôn ít nói. Cô con dâu thứ hai Bao Lệ Chi thì hoạt ngôn và rất dẻo miệng. Cô ta cười nói với mẹ chồng, dường như không cố tình hỏi: “Mẹ! Năm nay nhà chúng ta lì xì như thế nào ạ?”
Ở quê không quá đặt nặng vấn đề quà cáp, nhiều nơi đám cưới chỉ mừng có một tệ. Tiền mừng tuổi trẻ con sẽ ít hơn thế, bình thường đều là năm hào, nhà nào keo kiệt hơn thậm chí chỉ có hai hào. Hoặc nếu là họ hàng thì thôi sẽ chẳng ai lì xì cả. Mặc dù như vậy có chút thiếu tình người, nhưng mà cũng rất công bằng, vì sẽ không ai có, cũng không ai phải chịu thiệt.