Chu Gia Anh lập tức thay đổi sắc mặt, nói: “Ôi, đứa con gái ngốc của mẹ, mẹ cũng chỉ là tiếc tiền thôi mà. Nếu biết Vương Ngọc Hoa mang thai đứa con gái, kể cả có phải cãi nhau với cha con, mẹ cũng sẽ không cho con bé mua kẹo! Mấy đứa đi trên đường đã ăn gì chưa? Mẹ có để cho một ít sủi cảo, mẹ đi hấp lại ngay đây!”
Triệu Trân Trân nhìn mẹ mình vội vã vào bếp, khuôn mặt cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười.
Ăn xong sủi cảo, ông Triệu đã giục con gái đi thăm em dâu.
“Trân Trân à, con là chị chồng, mặc dù Tiểu Hoa sinh con gái, nhưng cán bộ xã đều nói rồi, phụ nữ gánh nửa bầu trời. Con bé cũng đã bước vào cửa nhà mình, không thể để con bé thấy tủi thân được, con đi xem con bé như nào đi!”
Triệu Trân Trân với mẹ Trương nhìn nhau, rồi vui vẻ nói: “Đương nhiên là phải đi thăm chứ, một tệ tiền quà con cũng đã chuẩn bị sẵn rồi!”
Theo phong tục của công xã Anh Đào, quà của cô dành cho em bé mới sinh là một tệ, nhưng nếu là Triệu Trân Trân, là một cán bộ lớn làm việc ở Bình Thành, người ta nói ít nhất phải là năm tệ thì mới giữ được thể diện.
Ông Triệu nghĩ như vậy là quá ít, nhưng vì vợ ông Chu Gia Anh cứ nháy mắt, ông không còn cách nào chỉ đành nuốt những lời đã đến miệng vào trong.
Triệu Trân Trân với mẹ Trương bước vào đến sân của nhà em trai, họ đã nghe thấy một loạt tiếng rên rỉ và chửi rủa.
Triệu Truyền Hải đầu bù tóc rối từ nhà đi ra, mặt tức giận nói: “Chị! Chị mau đi xem kìa, có người sinh con xong giờ thành người điên rồi!” Nói xong cũng không chào hỏi Triệu Trân Trân, cứ thế rời đi.
Trong nhà, Vương Ngọc Hoa nằm bất động trên giường, chỉ cần động đậy một chút sẽ chạm đến vết thương trên bụng, rồi kêu lên đau đớn.
Ở nông thôn đều là mẹ chồng chăm sóc con dâu, nhưng Vương Ngọc Hoa không thích thái độ vụng về của Chu Gia Anh. Chu Gia Anh lại cảm thấy Vương Ngọc Hoa nhiều chuyện. Lúc nào nhìn nhau cũng không thuận mắt, nên hiện tại mẹ của Vương Ngọc Hoa đang chăm sóc cô ta.
Triệu Trân Trân chào hỏi thím Vương, liếc nhìn đứa bé xấu xí với khuôn mặt nhăn nheo, khen vài câu dối lòng, sau đó quan tâm hỏi: “Em em dâu làm sao vậy?”
Thím Vương thở dài, nói: “Con bé quá béo, lúc sinh con rất khổ sở! Cuối cùng không còn cách nào đành phải đẻ mổ. Bây giờ cũng đã qua nửa tháng rồi nhưng vết mổ vẫn rớm nước, hễ cử động là đau không chịu được!”
Trong lòng Triệu Trân Trân có chút hả hê.
Kiếp trước, Vương Ngọc Hoa không chỉ cướp đồ của cô, trộm tiền của cô, mà còn có ý định lừa gả cô cho một lão lưu manh trong thôn nhà mẹ đẻ cô ta!
Lúc đó Triệu Trân Trân tuy đã mất việc, từ Bình Thành trở về quê, nhưng cô vẫn chưa đến bốn mươi tuổi lại còn rất xinh đẹp. Nên trong mắt nhiều người cô là miếng thịt béo bở. Vương Ngọc Hoa tham mù cả mắt, lão kia tặng cho cô ta một ít bánh ngọt, thế là cô ta dẫn chị chồng mình ra bãi sông bên ngoài thôn, may mắn Triệu Trân Trân thông minh nên đã trốn thoát!
Những chuyện này khiến cô dù đã sống lại mà vẫn còn thấy ghê tởm!
Trở về nhà mẹ đẻ, Triệu Trân Trân phát hiện Triệu Truyền Sơn và Triệu Truyên Hải đã qua đây rồi, Triệu Truyền Hải cũng ở đây. Bọn họ ngồi quanh chiếc bàn cũ đang uống rượu. Trên bàn chỉ có hai món, một đĩa là đậu phộng, đĩa kia cũng chỉ là đậu phộng, bên cạnh là hai vò rượu lớn.
Anh cả của cô Triệu Truyền Sơn là một người nghiện rượu, anh ta thích uống rượu càng thích mời rượu người khác.
Lúc này, anh ta đưa một bát rượu cho Vương Văn Quảng, nói: “Em rể! Bọn anh sớm đã nghe tin em thăng chức rồi! Là hiệu phó rồi, anh đây không biết cách nói chuyện, tất cả tâm ý đều trong bát rượu này!” Nói xong liền một hơi uống cạn.