Cô không thể hiểu nổi người mẹ này, sống hơn nửa cuộc đời rồi vẫn không sống cho ra dáng người tử tế, lại còn vọng tưởng khiến con gái mình cũng sống như vậy, đúng là nằm mơ!
Triệu Trân Trân lại mở một túi bánh óc chó và chia cho ba đứa con, Chu Gia Anh thèm đến nỗi nuốt nước bọt mấy lần nhưng vẫn vờ như không thấy.
“Kiến Dân! Em của các con đang ngủ, mẹ với bà ngoại có chút chuyện cần nói, con đưa hai em ra ngoài với cha nhé?”
Sau khi bọn trẻ đi, Triệu Trân Trân phủi phủi vụn bánh quy trong tay, ngẩng đầu cười nói: “Mẹ, bây giờ chúng ta tính toán một chút nhé?”
Chu Gia Anh không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu.
Giọng Triệu Trân Trân rất nhỏ nhưng lời nói rất rõ ràng: “Mẹ, lúc mẹ sinh ra con là năm 1938, lúc đó đất nước vẫn chưa yên bình. Cuộc sống ở quê chúng ta rất khổ, lương thực trong nhà không đủ ăn. Từ bé mẹ đã nói, vì con là con gái, là một đứa vô dụng, việc gì cũng phải nhường cho anh trai và em trai, nhất là chuyện ăn uống!”
“Thật ra mọi người trong nhà đều biết rõ, trước mười lăm tuổi, con không hề ăn một bữa ăn no nào ở nhà. Nhưng việc trong nhà con làm cũng không ít. Về sau con theo chú lên thành phố, chú thương con rồi tìm cho con một công việc ở xưởng bông nhà nước. Lúc đó mẹ nói thế nào? Mẹ nói trong nhà không có tiền, gia đình muốn đính hôn với con hứa là sẽ đưa sính lễ tám mươi tệ, con không chịu đính hôn nên phải bù chỗ tiền này. Lúc đó con đi làm ở nhà máy lương có mười chín tệ. Mỗi tháng đều gửi về mười tệ, số tiền còn lại còn không đủ tiền mua phiếu ăn. Mỗi tháng đều do thím trợ cấp tiền. Sau đó con không dễ dàng gì mới có được chỗ đứng ở xưởng thì lại phải tìm cách xin việc cho em ba, Hậu Lễ, Hậu Tân. Chuyện này tạm thời không nói, số tiền con gửi về nhà những năm này ít nhất cũng phải hơn ba trăm tệ!”
Đây đều là sự thật, Chu Gia Anh nghe xong cũng chỉ có thể gật đầu.
Triệu Trân Trân hít một hơi thật sâu, nói: “Mẹ, hôm nay con chỉ muốn hỏi, mẹ nuôi anh trai, em trai con hết bao nhiêu sức lực và bao nhiêu tiền? Mẹ nuôi con lại tốn bao nhiêu sức lực, bao nhiêu tiền? Mẹ dựa vào đâu mà suốt ngày đòi con phải đưa tiền? Nói trắng ra là mấy năm nay con đã báo đáp hết công nuôi dưỡng cho nhà mình rồi!”
Chu Gia Anh sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, đương nhiên chẳng nói được gì, nhưng cảm thấy con gái gả đi như bát nước hất, đi mà cuộc sống của Triệu Trân Trân lại tốt như vậy, nếu không tìm cô xin tiền thì xin ai đây? Bà rất tức giận nói: “Mày là con gái, sao có thể so sánh với anh trai và em trai của mày cơ chứ?”
Triệu Trân Trân tức giận nhìn bà, nói thẳng: “Vậy sao? Nếu con đã không thể so sánh với họ, bọn họ giỏi như vậy thì sau này mẹ đừng trông cậy vào con nữa. Tiền sao, con một đồng cũng không có, ai tiêu tiền của mẹ thì mẹ đi tìm người đó mà đòi! Đừng suốt ngày mê muội nữa, mẹ sống gần như cả đời rồi, mà sao cứ ai đối xử tốt với mẹ là mẹ lại lợi dụng họ vậy!”
Chu Gia Anh thật sự là loại người như vậy, không chỉ là con gái mà còn cả người ngoài. Cứ hễ ai đối xử tốt với bà là bà lại lợi dụng họ, gặp phải người ghê gớm lại lập tức cúi đầu, nói thẳng ra, bà với ông Triệu đều giống nhau, đều là kẻ hèn nhát.
Quả nhiên, lần đầu tiên Triệu Trân Trân hành động hùng hổ như vậy đã làm cho Chu Gia Anh mất bình tĩnh. Bà tuy bối rối nhưng đã sống hơn năm mươi năm rồi, trong lòng cũng có chút tính toán. Hiện tại con gái rõ ràng đang khó chịu, không thể đối đầu, nên dỗ dành trước rồi nói vậy.
Ngay cả con dâu thứ hai cũng nói rồi, Triệu Trân Trân là một con lừa, phải chiều theo cô mới mong có được lợi ích.