Khi biết Triệu Trân Trân không nhận được thư, cả nhà đều rất thất vọng. Hậu Lễ và Hậu Tân vũng rất thất vọng về Triệu Trân Trân. Họ cũng nhắc đến chuyện hai ngày trước đến nhà cô rồi bị cô khiển trách vô cớ, rồi Triệu Trân Trân nói gần nói xa, ý là sau này cô sẽ không quan tâm đến hai anh em họ nữa.
Chu Gia Anh nghe xong, bà lập tức vô cùng tức giận, hận không thể đến trước mặt Triệu Trân Trân đánh cho tỉnh ngộ. Có nhà trong thành phố thì ngon lắm chắc, tuy gả cho gia đình khá giả, sinh được bốn đứa con trai, nhưng bố mẹ chồng vẫn mặc kệ cô đấy thôi! Nói trắng ra họ chẳng coi cô là người nhà.
Nhưng cháu trai thì khác, cái gọi là huyết thống chính là như vậy, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Là người một nhà, nếu Hậu Lễ, Hậu Tân lập gia đình ở thành phố, chẳng phải rất tốt cho Triệu Trân Trân sao!?
Chu Gia Anh luôn thiên vị cháu trai nên mấy ngày tết vẫn chẳng vui vẻ gì. Bà biết cô con gái Triệu Trân Trân này, đừng có nhìn vẻ mặt tươi cười của nó, trong lòng nó có mưu mô hết đấy. Nếu bà không làm gì đó cảnh cáo cô, cô thực sự sẽ làm cách gì đó để xưởng bông sa thải Hậu Lễ và Hậu Tân. Tuy rằng ông Triệu thích con trai út và con dâu út, nhưng cũng rất coi trọng hai đứa cháu trai.
Hai vợ chồng bà đã thống nhất về vấn đề này.
Với tình huống như vậy, gia đình sáu người của Triệu Trân Trân vừa bước vào nhà đã cảm thấy bầu không khí khác lạ. Ông Triệu và Chu Gia Anh ngồi trên ghế, cúi mặt xuống rồi không nói gì, mấy đứa Kiến Dân qua chào ông bà ngoại mà hai người cũng chỉ cười cười, cũng không có phản ứng gì nhiều.
Triệu Trân Trân tạm thời không quan tâm đến họ. Tiểu Kiến Minh đi được nửa đường thì đã ngủ thiếp đi, cô nhẹ nhàng đặt con lên chiếc giường ở buồng trong.
Buổi trưa đi đường cũng không ăn uống được gì, các nhà hàng quốc doanh đã đều đã đóng cửa, sợ mấy đứa Kiến Dân đói, cô lấy trong túi ra mấy cái bánh quy soda chia cho ba đứa nhỏ.
Chu Gia Anh đang nghẹn một bụng tức, nhưng trước mặt con rể là giáo sư của trường đại học nên cũng không dám nói gì. Triệu Trân Trân cùng với mấy đứa trẻ đi vào buồng trong mãi không chịu ra, bà vội vàng đi vào theo.
“Trân Trân! Mẹ nghe Hậu Lễ nói, thư chúng ta gửi trước tết con không nhận được sao?” Chu Gia Anh không hề khách sáo, vừa vào đã chất vấn con gái.
Triệu Trân Trân trong lòng cười lạnh một cái, nói: “Đúng vậy, lúc Hậu Lễ nói con cũng thấy lạ, nhưng mà cuối năm cũng có rất nhiều người gửi đồ qua bưu điện, lạc mất một hai bức thư là chuyện rất bình thường, dù gì cũng không phải đồ gì có giá trị!”
Chu Gia Anh bĩu môi, mấy cân bột ngô cũng không đáng giá, nhưng nếu là nạn đói, thì có thể cứu được một mạng người. Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này, bà tiếp tục nói: “Thư mất thì thôi, nhưng con biết chuyện của em trai và em dâu con rồi đúng không?”
Triệu Trân Trân lắc đầu.
Chu Gia Anh lại bĩu môi, nói: “Tiểu Hoa đã sinh vào cuối năm rồi, là một bé gái! Con bé sinh con không giống người khác, nó quá béo. Thai quá lớn, không thể tự chui ra được nên phải lên huyện để mổ, chi phí hết năm mươi tệ. Cộng thêm hai mươi tệ mua kẹo nữa, tổng cộng hết bảy mươi tệ. Bác sĩ trên huyện nói do con bé ăn quá nhiều kẹo nên mới khó sinh, nếu không phải do trước đây con mua quá nhiều kẹo về làm cho con bé nghiện ăn luôn thì cũng không xảy ra những chuyện như vậy, nên là bảy mươi tệ đó con phải chịu. Còn nữa, em trai và em dâu con sinh chưa đầy tháng, theo quy củ, con hãy đi xem chuẩn bị chút quà đi!”
Triệu Trân Trân không tức giận mà mỉm cười, cẩn thận nhìn người phụ nữ ở quê gần sáu mươi tuổi này, tự hỏi liệu bà có phải mẹ ruột của mình hay không?