Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 144 - Chương 144:

Chương 144:

Vương Giá Hiên gật đầu, nói: “Vậy con đừng đi nữa, yên tâm ở đây đi, có chuyện gì cha mẹ sẽ giải quyết!”

Vương Văn Mỹ nhìn thấy cha mẹ đã gần bảy mươi tuổi rồi, trong lòng đột nhiên cảm thấy áy náy. Nhưng lúc này nói gì cũng vô ích, chỉ có thể gật đầu.

Tào Lệ Quyên đưa con ra khỏi phòng làm việc, còn Vương Giá Hiên hút một điếu xì gà, ngồi rất lâu mới đi ra.

Chớp mắt đã qua mồng ba tết, những năm trước Triệu Trân Trân sẽ về quê ăn tết vào ngày này, năm nay cũng không ngoại lệ. Chỉ khác là trước đây cô rất tích cực về quê, các loại đồ Tết cần mang về cũng chuẩn bị trước. Nhất là những đồ hiếm, những cái cô không ăn hoặc ít ăn đều mang về. Nhưng bây giờ lại qua loa hơn.

Thông thường, quà năm mới của con gái và con rể là bốn hộp bánh kẹo, bốn chai rượu trắng, Triệu Trân Trân cũng chuẩn bị theo tiêu chuẩn này.

So với người thành phố thì người ở quê coi trọng dịp lễ tết hơn. Đặc biệt là hai năm gần đây mùa màng khá hơn, mọi người có chút tiền dư dả. Bình thường một xu cũng không nỡ tiêu, nhưng đến cuối năm thì sẽ rất hào phóng. Mua thịt lợn sẽ mua hai, ba thậm chí năm cân, bánh bột với bánh dầu đều một lần hai nồi lớn. Không chỉ có đồ ăn mà còn có quần áo nữa, kể cả người không có nhiều tiền cũng sẽ mua mấy mét vải về tự may quần áo mới. Người khá giả hơn sẽ mua vải tốt rồi nhờ thợ may may, còn người giàu sẽ lên huyện để mua quần áo kiểu phương Tây.

Tóm lại, thôn xóm trong những ngày tết khác hoàn toàn với những ngày thường. Mọi người đều mặc quần áo mới, đều ăn ngon, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười, niềm vui tràn ngập khắp nơi.

Tuy nhiên năm nay lại khác, ông Triệu với Chu Gia Anh đón năm mới không được vui cho lắm. Hai vợ chồng vốn hay cãi nhau, cứ ba ngày cãi một trận nhỏ, năm ngày cãi một trận lớn. Mà tất cả đều do con dâu út Vương Ngọc Hoa.

Vương Ngọc Hoa từ khi mang thai đã không ra đồng làm việc, ở nhà thì không nấu cơm. Chồng Triệu Truyền Hải cũng là người lười biếng, cái gọi là nấu ăn của cậu ta là nấu cháo và làm bánh bao, cùng lắm là cắt thêm một củ cải muối. Bữa ăn kiểu này đừng nói là ngày nào cũng phải ăn, ăn hai bữa thôi là đã không chịu được rồi. Cho nên hai vợ chồng họ ngoại trừ bữa sáng thì đều sang nhà ông ăn.

Nếu đơn giản chỉ là tới ăn bữa cơm, Chu Gia Anh cũng sẽ không khó chịu như vậy. Con trai và con dâu cũng không phải người ngoài, đặc biệt là con dâu út còn đang mang thai. Nhưng chuyện khiến bà khó chịu là Vương Ngọc Hoa mỗi lần đến đều sẽ nói chuyện phiếm với cha chồng. Điều quá đáng nhất là lần trước Triệu Trân Trân về đã mua một ít kẹo mạch nha, Vương Ngọc Hoa ăn đến nghiện luôn rồi. Cô ta nói nếu không được ăn kẹo thì đứa bé trong bụng sẽ không vui. Vậy nên mỗi tháng hai vợ chồng bà phải chi ra ba tệ để mua kẹo cho con dâu!

Tất nhiên Chu Gia Anh không đồng ý, nhưng ông Triệu lại đồng ý ngay lập tức, đã thế còn đưa luôn tiền cho con dâu!

Hai vợ chồng vì chuyện này mà cãi nhau suốt ngày, Chu Gia Anh khóc lóc suốt mấy ngày liền. Sau đó Triệu Truyền Hải nói kẹo đường là do Triệu Trân Trân mua, tiền mua kẹo cứ để cho cô trả. Chu Gia Anh nghe vậy mới không tức giận nữa, ngày hôm sau dậy ăn cơm lại bình thường. Ông Triệu cũng thấy ý kiến này rất hay, nên ông đọc cho Triệu Truyền Hải viết, gửi cho Triệu Trân Trân một bức thư.

Nếu là trước đây, Triệu Trân Trân nhất định sẽ lập tức gửi tiền về. Nhưng không hiểu sao lần này, cả nhà đợi nửa tháng trời vẫn không thấy gì, cũng không thấy thông báo chuyển tiền về từ bưu điện.

Quả nhiên, ngày hai mươi tám tháng chạp âm lịch, xưởng bông nhà nước Bình Thành được nghỉ lễ. Hậu Lễ và Hậu Tân trở về nhà, chưa kịp uống bát nước đã bị bà nội Chu Gia Anh hỏi dồn.

Bình Luận (0)
Comment