Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 143 - Chương 143:

Chương 143:

Vừa nãy trong phòng chính Vương Kiến Dân nghe được mọi chuyện, mặc dù cậu bé không hiểu chuyện của người lớn lắm, nhưng cũng hiểu được những gì Linh Linh vừa nói. Cậu bé nhịn không được an ủi: “Chị Linh Linh, chị đừng sợ, lời của người lớn có khi không đáng tin đâu. Ví dụ như tuần trước cha nói sẽ dẫn chúng em đi Thượng Hải chơi, nhưng hôm sau lại đổi ý, nói rằng không có thời gian đi, đợi sang năm! Chắc chắn cha chị cũng như vậy đấy, hôm nay nói không cần chị, nhưng ngày mai sẽ đổi ý!”

Linh Linh và Sương Sương nghe xong đều cảm thấy cũng có lý, nhưng sau đó lại cảm thấy có gì đó không ổn, hai chị em nhìn nhau nhẹ nhàng gật đầu.

Tiểu Kiến Xương có hơi không thích chị họ Sương Sương, cho rằng cô bé quá giỏi giang. Nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô bé, thằng nhóc cũng cảm thấy hơi chút khó chịu. Nhưng thằng nhóc còn quá nhỏ, không nói được lời an ủi, vì vậy nó nói: “Chú của chị thật tệ! Sao lại không cho trẻ con ăn kẹo sữa chứ? Mẹ nói kẹo sữa thì có thể ăn, nhưng một lúc không được ăn quá nhiều!”

Sương Sương lập tức nói: “Chị cũng không ăn nhiều mà! Tụi chị chỉ ăn hai cái!”

Hai cái cũng không nhiều, Tiểu Kiến Xương tức giận nói: “Vậy chú của chị là người xấu! Để cảnh sát bắt chú ta lại!”

Triệu Trân Trân bưng hai bát hoành thánh bước vào, ngay lập tức bị con trai cô chọc cười!

Trong mắt Vương Kiên Quốc việc ăn cơm là số một, thằng bé cũng không có hứng thú thảo luận chuyện bắt chú, hít mũi nói: “Mẹ! Thơm quá, cho con ăn hai bát được không?”

Triệu Chân Trân đặt hoành thánh xuống, xoa xoa đầu thằng bé nói: “Kiến Quốc, nếu con ăn hai bát thì lát nữa sẽ không ăn cơm được mất. Mẹ nói với con nha, bữa tối hôm nay có tôm viên, sườn cừu, cá hầm, cá nướng, còn có...”

Cô còn chưa dứt lời, Vương Kiến Quốc đã đổi ý, nói: “Mẹ, mẹ có đói không? Con ăn nửa bát còn lại nửa bát cho mẹ ăn, được không?”

Linh Linh và Sương Sương đã bị tên của những món ăn mà Triệu Trân Trân vừa nói hấp dẫn, Linh Linh cắn môi nhỏ giọng hỏi: “Mợ ơi, buổi tối thật sự có nhiều món ăn ngon như vậy sao?”

Triệu Chân Trân gật đầu nói: “Đúng vậy, vì vậy không nên ăn nhiều hoành thánh, chỉ một bát nhỏ thôi, lát nữa ăn tối rồi!”

Sương Sương hăng hái nói: “Con chỉ mới ăn thịt viên, chưa từng ăn tôm viên, có phải rất ngon không ạ?”

Vương Kiến Xương gật đầu, nhóc cắn một miếng hoành thánh nói: “Ngon lắm!”

Trong nhà chính, bầu không khí không được hòa hợp như vậy.

Nghe được toàn bộ câu chuyện, Tào Lệ Quyên cảm thấy rất khó chịu. Thành thật mà nói, ban đầu bà ta không mấy xem trọng nhà họ Chu. Nhưng khi đó Vương Văn Mỹ đã là một cô gái lớn tuổi. Trước đó, chồng chưa cưới của cô ta qua đời. Mặc dù xuất thân của Chu Đức Thành hơi kém, nhưng tốt xấu gì anh ta cũng tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, mà anh ta đối với Vương Văn Mỹ cũng xem như một lòng si mê.

Vương Giá Hiên cũng khuyên cô ta không nên quá kén chọn, cô ta cũng không cố chấp với ý kiến ​​​​của mình nữa.

Nếu biết sớm biết có ngày hôm nay, hẳn là cô ta phải cực lực phản đối. Vương Văn Mỹ và Vương Văn Quảng không giống nhau, Vương Văn Quảng hạ quyết tâm muốn lấy Triệu TrânTrân, Vương Văn Mỹ lại đâu phải kiểu nếu không phải Chu Đức Thành thì không gả!

Nhưng hiện tại oán trách cha mình cũng không có ích lợi gì, Tào Lệ Quyên thở hổn hển nói: “Con gái muốn ly hôn, tôi thấy cứ kệ nó muốn làm gì làm. Nhà họ Chu này thật sự quá tệ! Chiếm lợi còn không nói, còn vừa nghèo vừa ngang ngược, kiểu người như vậy không cách nào qua lại được.”

Trong lòng Vương Giá Hiên không đồng ý với ý kiến của vợ, nhưng lúc này không thích hợp nói trước mặt con gái. Ly hôn cũng không phải chuyện đơn giản, ông cau mày nói: “Văn Mỹ, sở nghiên cứu của con được nghỉ bao nhiêu ngày?”

Vương Văn Mỹ trả lời: “Bình thường bọn con ít có kì nghỉ, nên kì nghỉ tết hàng năm thường dài hơn, đến ngày mười ba tháng giêng mới phải đi làm.”

Bình Luận (0)
Comment