Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 142 - Chương 142:

Chương 142:

Chưa kể kẹo sữa trên bàn là do Chu Đức Thành mua, con gái cô ta muốn ăn mấy cái kẹo sữa cũng không đến lượt ông chú không nghề không nghiệp này quản! Vương Văn Mỹ vô cùng tức giận, lập tức ném tất cả đồ ăn vặt trên bàn xuống cống, kéo hai đứa con gái lên muốn đi.

Chu Đức Thành không cho vợ và con gái đi, hai người không ai nhường ai, làm rùm beng lên tại chỗ. Nhưng đáng giận là nhà họ Chu ngoại trừ cô em chồng Chu Lệ Lệ, không một ai ra mặt hòa giải. Vương Văn Mỹ cãi nhau một hồi cảm thấy vô nghĩa nên không cãi nhau nữa. Chu Đức Thành còn cho là cô chịu thua, không ngờ vừa vào bếp dọn đồ ăn, vợ đã dẫn hai đứa nhỏ ra khỏi cửa.

Anh ta là một người đàn ông cảm thấy rất mất mặt, tàn nhẫn nói: “Văn Mỹ, nếu cô muốn rời đi thì đừng về nữa! Linh Linh, Sương Sương, nếu các con muốn đi theo mẹ, sau này cha sẽ không cần các con nữa!”

Lời này không chỉ độc ác mà còn rất vô tâm. Lúc nghe thấy câu đó Vương Văn Mỹ chỉ có một ý nghĩ, đó chính là nhất định phải ly hôn!

Linh Linh và Sương Sương nghe thấy cha không cần chúng, sợ tới mức khóc suốt chặng đường.

Tất nhiên, Vương Văn Mỹ không nói với cha mẹ mình những chuyện này, cô ta yêu sĩ diện, cảm thấy quá mức xấu hổ.

Vương Giá Hiên còn có thể bình tĩnh lại, Tào Lệ Quyên có chút căng thẳng, giục con gái: “Văn Mỹ, con nói một tiếng đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Nhà họ Chu lại làm chuyện gì không đúng sao? Con đừng để trong lòng, nói ra cha mẹ sẽ làm chủ cho con!”

Vương Văn Mỹ cầm một tách trà nóng một hơi uống sạch, giọng cô ta chắc nịch: “Cha! Mẹ! Con muốn ly hôn!”

Hai người già liếc nhau, đều lộ ra ánh mắt không tán thành. Vương Giá Hiên trầm tư vài giây rồi nói: “Văn Mỹ à, tật xấu của Đức Thành rất nhiều, nhưng mà ly hôn không phải trò trẻ con. Con chỉ quan tâm đến vui khổ của riêng mình, còn Linh Linh và Sương Sương phải làm sao?”

Con cái đúng là điểm yếu của mẹ, nhưng rõ ràng Vương Văn Mỹ đã suy nghĩ thấu đáo rồi, cô ta nói: “Cha, lương của con nuôi hai đứa nó cũng không thành vấn đề!”

Nhìn thấy biểu hiện khăng khăng cố chấp của con gái, Tào Lệ Quyên dứt khoát không hỏi cô ta nữa mà quay sang bọn trẻ: “Linh Linh, mau nói cho bà ngoại biết vì sao cha mẹ các cháu lại cãi nhau?”

Sương Sương bỏ kẹo vừng trong tay xuống, vô cùng uất ức giành nói: “Bà ngoại, cha nói không cần chúng cháu nữa!”

Linh Linh cũng hít mũi gật đầu nói: “Bà ngoại, sáng nay chúng cháu cùng mẹ đến nhà ông bà, ông bà rất khó chịu, không để ý đến chúng cháu. Cháu và em thấy kẹo sữa trên bàn nên ăn mấy cái, chú trách chúng cháu ăn nhiều. Mẹ rất tức giận nên vứt hết kẹo sữa đi. Bác với bà nội nói mẹ còn lãng phí đồ ăn, nói sẽ gặp báo ứng, sau đó mẹ với cha cãi nhau! Sau lại không cãi nữa, mẹ dẫn chúng cháu đi. Cha đuổi theo đến ngõ nói nếu chúng cháu không trở về thì không cần chúng cháu nữa!”

Nói đến câu cuối cùng, Linh Linh khóc thút thít.

Vương Văn Quảng nháy mắt với vợ, Triệu Trân Trân lập tức cười nói: “Linh Linh, Sương Sương, các cháu có muốn ăn hoành thánh nhỏ không, có nhân tôm, rất thơm rất ngon!”

Ở nhà mẹ cô, công xã Anh Đào có một phong tục, vì bữa tối giao thừa thường bắt đầu muộn mà trẻ con dễ đói nên sẽ nấu một nồi hoành thánh trước để lót dạ.

Hôm nay, Triệu Trân Trân thấy tôm còn tươi ngon nên cô bóc thêm một ít tôm, trộn với hành và gừng, dùng vỏ bánh sủi cảo còn sót lại để nấu một nồi hoành thánh.

Vốn dĩ là chuẩn bị cho ba đứa con trai của cô.

Sáng nay Linh Linh và Sương Sương chỉ ăn một ít bánh quy, buổi trưa ở nhà ông bà chỉ đơn giản ăn bánh bao hấp với rau muối. Hai đứa nhỏ ăn không quen cũng không thấy no, lúc này đã đói lắm rồi, nên rất nhanh đã theo mợ xuống bếp.

Mẹ Trương và Triệu Trân Trân kê tạm một chiếc bàn ở phòng phía đông, cả năm đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ ăn hoành thánh.

Bình Luận (0)
Comment