Nhà nước và chính phủ đồng cảm với đội ngũ kỹ thuật của họ quanh năm làm việc ở vùng ngoại ô, phúc lợi cuối năm rất đa dạng. Không chỉ có nhiều loại thực phẩm mà còn có phiếu mua hàng của mấy loại hàng hiếm và cả phiếu mua vải vóc. Thường những thứ này có tốn tiền cũng không thể mua được, Vương Văn Mỹ vốn muốn tận dụng dịp năm mới để trữ một số thứ. Nhìn thấy Linh Linh, Sương Sương ngày càng lớn, sống mà không có một chút tích cóp nào là không thể!
Ai biết chồng cô ta còn chưa bàn bạc với cô ta lại dám làm như vậy!
Vương Văn Mỹ không vui, Chu Đức Thành cũng không vui. Gia đình anh ta không thể sánh bằng gia đình Vương Văn Mỹ. Cha mẹ anh ta là công nhân đã nghỉ hưu bình thường, một tháng lương đã ít không kể, vì em trai không chịu chăm chỉ làm ăn, còn thỉnh thoảng giúp em trai. Bình thường hai vợ chồng già đều ăn dưa muối với cơm, ngay cả rau xào cũng không nỡ xào. Hôm đó anh ta trở về, phát hiện cha mẹ mua đồ tết chỉ có một cân thịt, một ít bắp cải, với một ít cá muối có mùi đáng nghi mà nhà máy phát cho. Lúc đó anh ta rất đau lòng, thấy rất mừng vì mình mang gạo với thịt đơn vị phát về nhà.
Lại nói, hai vợ chồng cãi nhau vì chuyện này cũng không phải lần đầu. Mấy tháng trước, Chu Đức Thành đưa tiền thưởng nửa đầu năm hơn hai trăm tệ mà đơn vị phát cho em trai anh ta để trả nợ. Vương Văn Mỹ đã cãi với anh ta một trận lớn, còn ồn ào muốn ly hôn.
Trước đây, tuy Vương Văn Mỹ không hài lòng với việc anh ta giúp đỡ anh em trong nhà nhưng chưa từng đề cập đến chuyện ly hôn. Chu Đức Thành hoảng hốt, anh ta quỳ xuống xin lỗi cô ta, cô ta mới bỏ qua chuyện này.
Có lẽ là bởi vì đã nghe qua câu chuyện “sói đến rồi”, lần này Vương Văn Mỹ cũng nói đến chuyện ly hôn, nhưng Chu Đức Thành không còn hoảng sợ nữa. Phụ nữ muốn ly hôn cũng đâu có dễ dàng như vậy ở, hơn nữa còn có Linh Linh và Sương Sương.
Mặc dù Chu Đức Thành rất yêu mến hai cô con gái, nhưng mẹ anh ta nói rồi. Nếu thật sự muốn ly hôn, là con trai thì nhất định phải giành quyền nuôi, còn con gái à, ai muốn nuôi thì nuôi.
Mặc dù Vương Văn Mỹ rất tức giận, nhưng sự giáo dưỡng từ nhỏ vẫn còn, đêm giao thừa cô không muốn ồn ào khó coi. Vì vậy hôm nay giao thừa cô ta vẫn sẽ mang hai đứa trẻ đến nhà chồng. Ai ngờ cái gia đình này còn phát điên, lại còn dám không cho cô thể diện, nhất là chị dâu của Chu Đức Thành.
Bà chị dâu nhà họ Chu này là một người rất hẹp hòi. Cô ta và anh trai nhà họ Chu đều ít học như nhau. Nhà mẹ đẻ đều làm việc trong xưởng đồ hộp, điều kiện tốt hơn so với nhà họ Chu một chút, ở nhà chồng coi như có chút cảm giác hơn người. Nhưng Vương Văn Mỹ vừa vào cửa, chút gia cảnh đó của nhà cô ta bị so bì đến tụt hạng thảm thương, đương nhiên cô ta rất hận Vương Văn Mỹ, chưa nói đến việc bắt lỗi Vương Văn Mỹ khắp nơi, lại còn thường xuyên lợi dụng.
Vài năm trước, vào dịp cuối năm, cô ta đều chuẩn bị sẵn quà để đi thăm em trai và các anh chị em ở ngoại thành. Lúc đầu Vương Văn Mỹ còn rất vui, cho rằng người chị dâu này rất biết đối nhân xử thế. Nhưng khi đồ cơm ngon thịt ngọt tiếp đãi người ta xong, vừa mở quà chị dâu tặng ra xem, không phải đồ hộp sắp hết hạn sử dụng hoặc đã hết hạn, thì là mấy bộ quần áo cũ mấy đứa trẻ mặc đũng quần ngắn cũn cỡn.
Vương Văn Mỹ thực sự đã tặng chị dâu nhà họ Chu toàn những đồ thực sự tốt.
Cứ như vậy hai lần, Vương Văn Mỹ đơn giản là bỏ qua người chị dâu xảo quyệt xấu tính này.
Bị chị dâu nhà chồng nói tới nói lui không nói, chồng và cha mẹ chồng cũng không hòa nhã, sao Vương Văn Mỹ có thể chịu đựng được. Cô ta mang một bụng đầy tức giận không chỗ trút, vừa vặn em chồng trách cứ Linh Linh và Sương Sương tham lam, ăn sạch kẹo sữa trên bàn, lần này đã thực sự chọc giận cô ta.