Mẹ Trương đang hết sức chăm chú rút chỉ tôm. Bởi vì Tào Lệ Quyên vừa mới đi tới, nói đã làm sủi cảo nhân cá rồi đừng làm cá viên nữa, đổi thành tôm viên.
Vốn dĩ thịt cá đã được lọc sẵn rồi, nhưng chỉ có thể để lại làm canh cá, tôm viên tất nhiên ngon hơn cá viên, nhưng làm rất mất công. Bóc vỏ còn đỡ, riêng việc rút chỉ từng con một thật sự rất mệt mỏi.
Triệu Chân Trân cười nói: “Mẹ Trương, để tôi lấy chỉ tôm cho. Bà đi xem nồi sườn dê đi hẳn là sắp được rồi, hầm quá lâu thịt nhừ, không ngon!”
Mẹ Trương lau tay, vội vàng bưng nồi lên nhìn một chút, nói: “Ôi trời trơi, Trân Trân, thật là nhờ có cô, còn hầm nữa thật sự sẽ chín quá!” Bà ấy bưng cái nồi đến cái bàn bên cạnh, lại nhấc nồi cá hầm nhìn xem, nói: “Chà, cá cũng chín rồi!”
Sau khi nấu xong hai món ăn tốn nhiều công sức nhất, món tiếp theo là thịt kho tàu, cá hấp, tôm viên bắp cải, bào ngư nướng. Thịt dê xào củ cải với thịt viên thì dễ làm rồi, do mẹ Trương chỉ đạo còn Triệu Trân Trân giúp đỡ, rất nhanh từng món một đều bày lên.
Chỉ có hai món ăn nguội, một là đĩa thịt dê luộc thái lát, một là củ sen xào gừng Triệu Trân Trân đang thêm gia vị.
Vừa đếm bát đũa, mẹ Trương vừa hỏi: “Trân Trân, sao hôm nay gói sủi cảo nhanh vậy?”
Triệu Trân Trân cười nói: “Sủi cảo hôm nay là do bà của Kiến Dân làm!”
Mẹ Trương kinh ngạc trợn mắt. Bác sĩ Tào là người tốt, nhưng có một điều, đặc biệt có cốt cách chủ nhân, cho dù bận rộn muốn chết, bà ta cũng sẽ không nhúng tay.
Nhưng mà, bất kể chuyện gì cũng đều có thể thay đổi.
Mấy ngày này, vừa được nghỉ làm là Triệu Trân Trân sẽ mang con đến thăm nhà chồng. Mỗi lần đến, cô đều theo Tào Lệ Quyên học hỏi, nhưng trừ những việc này, cô cũng không nhàn rỗi một giây phút nào. Cô không giúp dọn dẹp hoa trong sân thì giúp giặt quần áo đổi mùa, lúc lại dọn dẹp mọi ngóc ngách trong nhà vô cùng sạch sẽ.
Mẹ Trương cảm thấy người con dâu như Triệu Trân Trân thật sự là đốt đèn cũng khó tìm, nhưng hai người già nhà họ Vương lại bị che mắt rồi. Hiện tại đã tỉnh ngộ, có thay đổi cũng là điều nên làm.
Cô cười nói: “Đúng vậy, bữa tối giao thừa là bữa tối sum họp cả gia đình, vốn dĩ nên cùng nhau bận rộn!”
Nói đến đây, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào trong sân.
Triệu Trân Trân đã trộn xong ngó sen, cô lau tay bước ra ngoài nhìn xem. Thì ra là chị chồng cô, Vương Văn Mỹ và Linh Linh, Sương Sương đến.
Nhưng trạng thái của ba người hoàn toàn không ăn khớp với không khí năm mới.
Rõ ràng là Vương Văn Mỹ đang rất tức giận, hiếm khi thấy vẻ mặt cô ta khó chịu như vậy. Còn Linh Linh và Sương Sương thì rõ ràng vừa khóc xong, hai mắt nhỏ đỏ hoe, bím tóc nhỏ trên đầu cũng lộn xộn.
Tào Lệ Quyên bế Tiểu Kiến Minh trong tay đi ra ngoài, cau mày hỏi: “Đang giao thừa năm mới, có chuyện gì vậy?”
Vương Văn Mỹ không trả lời mẹ mình, nhưng Linh Linh và Sương Sương vừa nhìn thấy bà ngoại đã chạy đến kéo góc áo của Tào Lệ Quyên. Trông hai chị em như đã bàn trước với nhau rồi vậy, cùng bẹp miệng hu hu khóc to.
Tào Lệ Quyên đau lòng cháu gái nhưng nhịn không lên tiếng. Lúc này Vương Văn Quảng cũng đi ra, vội vàng nắm tay dỗ dành: “Linh Linh, Sương Sương đừng khóc nữa, nói cho cậu nghe ai bắt nạt cháu đi? Cậu thay hai đứa dạy cho nó một bài học! Đúng rồi, trong nhà có kẹo vừng và táo, hai đứa có muốn ăn không?”
Hai cô bé gật gật đầu.
Đối diện với sự trách móc của cha mẹ, Vương Văn Mỹ không hé một lời nào.
Viện nghiên cứu của họ nghỉ Tết rất muộn, hai mươi tám âm mới bắt đầu được nghỉ. Vốn cô ta mong đợi cùng chồng dọn dẹp nhà cửa, sau đó chuẩn bị ít đồ ăn Tết.
Không ngờ chiều hôm đó chồng một mình lên thành phố rồi về nhà chồng cô luôn, không chỉ giúp đỡ người già ở nhà làm việc mà còn bị anh trai gọi đến vệ sinh nhà cửa. Không những đóng góp sức lực, anh ta còn biếu bố mẹ tất cả quà tết do đơn vị tặng rồi.