Vương Văn Quảng hiền lành cười nói với bà ta: “Mẹ! Con nhớ khi còn nhỏ mẹ làm làm sủi cảo rất đẹp, viền bánh đều gấp thành hình xoắn, mẹ làm như thế nào vậy?”
Triệu Trân Trân đang cúi đầu cán vỏ bỗng sửng sốt. Thực ra cô đã từng nghe mẹ Trương nói, mặc dù mẹ chồng cô có xuất thân là một tiểu thư ở Thượng Hải nhưng nấu ăn rất ngon. Dù vậy chồng cô rất ít khi nhắc đến tuổi thơ của mình, đặc biệt là chuyện về mẹ chồng Tào Lệ Quyên dường như anh không nhắc tới, nên đương nhiên cô không thể hỏi.
Sự thật là mặc dù Tào Lệ Quyên lớn lên trong sự ưu ái của gia đình, nhưng bà ta đã nhận được một sự giáo dục nghiêm khắc theo cách phương Đông và cả phương Tây, bao gồm nấu ăn và nữ công gia chánh. Nữ công gia chánh thì bà ta không tốt, nhưng nấu ăn thực sự rất ngon. Các món ăn, món mì thông thường bà ta đều biết nấu. Chỉ là những năm gần đây già rồi nên bà ta cũng lười biếng, hai vợ chồng già mỗi ngày ăn uống rất đơn giản, bình thường cũng không làm sủi cảo.
Con trai thuận miệng nói như vậy, Tào Lệ Quyên lại nhớ tới chuyện của Vương Văn Mỹ và Vương Văn Quảng khi còn nhỏ. Vương Văn Mỹ là một cô bé nghịch ngợm, còn Vương Văn Quảng từ nhỏ đã là một bé ngoan, cuối tuần có thời gian nghỉ ngơi bà ta luôn hào hứng chuẩn bị một ít đồ ăn ngon cho hai đứa trẻ. Vương Văn Mỹ ăn xong sẽ chạy ra ngoài chơi, Vương Văn Quảng lại rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn ở nhà bầu bạn với bà ta, còn biết quan tâm mẹ có mệt hay không.
Chớp mắt đã nhiều năm trôi qua như vậy!
Triệu Trân Trân cười nói: “Mẹ! Văn Quảng thực sự không biết làm. Hay là mẹ đến gói bánh đi, con cán vỏ bánh cho, như vậy sẽ nhanh hơn nhiều!” Nói rồi cô không nhịn được ngáp một cái.
Buổi tối Tiểu Kiến Minh cần bú sữa một lần, thay tã ít nhất một lần. Vương Văn Quảng ngủ rất say, nên ban đêm Triệu Trân Trân là người chăm sóc con, vì vậy hàng ngày cô ngủ không được ngon.
Vương Văn Quảng quan tâm hỏi vợ: “Không việc gì phải gấp, hay em muốn vào phòng trong nằm một lát không?”
Triệu Trân Trân lắc đầu nói: “Không sao, em lại không phải người yếu ớt!”
Dưới ánh mắt tha thiết của con trai, Tào Lệ Quyên cảm thấy mình không thể không làm. Mặc dù thật đáng tiếc vì tối qua bà ta dùng bột trân châu và lòng trắng trứng dưỡng hai tay, nhưng không còn lựa chọn nào khác, bà ta xụ mặt nói: “Văn Quảng, con đi trông chừng Tứ Bảo đi!”
Vương Văn Quảng vui vẻ đáp lời.
Triệu Trân Trân kinh ngạc phát hiện ra mẹ chồng cô thực sự rất giỏi làm sủi cảo, bà ta không chỉ làm nếp gấp đẹp mắt mà còn rất nhanh.
“Cô đang nhìn cái gì, còn không nhanh cán vỏ đi?” Tào Lệ Quyên không hài lòng nói với con dâu.
Triệu Trân Trân mỉm cười cúi đầu nhanh tay cán vỏ bánh, thực ra cô làm sủi cảo không giỏi bằng mẹ chồng, nhưng cô lại cán vỏ bánh vừa nhanh vừa giỏi. Lúc trước khi còn ở nhà mẹ đẻ, mỗi lần ăn tết là cô phụ trách cán bánh, một lúc có thể làm bằng ba bốn người làm.
Tuy nhiên, cho dù Triệu Trân Trân có cán nhanh bao nhiêu, Tào Lệ Quyên vẫn luôn có thể theo kịp tốc độ của cô, trên thớt nhiều nhất chỉ dư bảy tám cái vỏ bánh.
Cứ như vậy, tốc độ đã nhanh hơn nhiều, ba trăm cái sủi cảo mới ba giờ hơn đã gói xong.
Triệu Trân Trân để lại một đĩa hấp buổi tối ăn, còn lại mấy dĩa đều bày ra sân. Nhiệt độ bên ngoài thấp là tủ lạnh tự nhiên, nhiều nhất một giờ sủi cảo sẽ đông cứng. Cho nên cô cho sủi cảo vào túi vải treo dưới mái hiên, nhiều hơn thì không dám nói, để đấy năm sáu ngày sau ăn cũng còn rất tươi ngon.
Rửa sạch tất cả các vật dụng, Triệu Trân Trân dùng sức xoa xoa mi tâm đi vào bếp.
Hai cái bếp lò trong bếp một cái hầm sườn dê, một cái hầm cá, đều đang sôi ùng ục, mùi thơm vô cùng hấp dẫn, hẳn là sắp chín rồi.