Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 164 - Chương 164:

Chương 164:

Đại đa số các giáo viên, nhân viên và học sinh trong việc ăn uống đã giản dị hơn trước, thức ăn loại ba của nhà ăn cũng đã bán được rất nhiều phần hơn so với trước đây. Để phục vụ cho mọi người tốt hơn, nhà ăn cho dù là đồ ăn chay cũng cố gắng hết sức dùng rau cải tươi, cũng không tiếc cho lên một ít dầu. Cho nên dù là thức ăn loại ba cũng được ăn nhiều hơn trước đây. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là thức ăn loại một và loại hai không có người mua.

Trên thực tế thì hoàn toàn ngược lại, giáo viên và học sinh có khả năng ăn thức ăn loại một vẫn sẽ mua ăn. Nhưng mọi người đều không phải mua đồ ăn ngon một cách phô trương, đều là đi đến trước mười phút, mua rồi cũng không ăn ở nhà ăn mà lặng lẽ mang về. Trong hoàn cảnh này, thức ăn loại một luôn bán hết sớm nhất.

Cũng không chỉ việc ăn uống có sự thay đổi, việc ăn mặc cũng như vậy. Nhân viên và giảng viên của trường bởi vì có phiếu vải và phiếu may quần áo, nên cho dù là không may quần áo thì hàng năm cũng tích góp được vài bộ quần áo tươm tất. Sinh viên nghèo lại không giống như vậy, đặc biệt là các sinh viên ở vùng quê, đặt mua một bộ quần áo tươm tất vô cùng khó khăn, nhưng nếu như không có lại quá xấu hổ.

Đều lên đại học cả rồi, không thể lúc nào cũng mặc quần áo miếng chắp miếng vá được, phải không?

Nhưng bây giờ thì không giống nữa, kể từ khi khởi xướng siêng năng tiết kiệm, quần áo cũ miễn là có thể mặc, mặc lên trên người thì là quần áo đẹp. Vì vậy trong khuôn viên trường ngày càng nhiều người bắt đầu mặc quần áo chắp vá.

Điều khiến Triệu Trân Trân vui nhất là ngay cả Vương Văn Quảng cũng có chút thay đổi.

Thời tiết tháng ba ở Bình Thành mặc áo khoác dạ nỉ là thích hợp nhất. Thường ngày Vương Văn Quảng luôn mặc áo len màu xanh da trời bên trong áo khoác dạ nỉ, đi giày da sáng loáng dưới quần tây, lại thêm dáng người cao lớn và bề ngoài khí khái anh hùng của anh nên đi đến đâu đều luôn vô cùng thu hút.

Đặc biệt là phụ nữ.

Thời gian qua Vương Văn Quảng cũng rất tự hào vì điều này, mấy ngày trước anh ra ngoài xã giao, đúng lúc gặp phải phó thị trưởng thành phố Mã Quý Vân. Bà ta nửa thật nửa đùa nói trong bữa tiệc rằng Vương Văn Quảng không chỉ là hiệu phó trẻ tuổi nhất mà bà ta từng gặp, mà còn là phó hiệu trường trường đại học đẹp trai nhất.

Sáng sớm hôm nay sau khi ăn sáng, Vương Văn Quảng nhìn chiếc áo sơ mi xanh dương được giặt sạch sẽ trên người vợ, hơi do dự nói “Trân Trân à, em nói xem anh có phải cũng nên khiêm tốn một chút không?”

Triệu Trân Trân cảm thấy bản thân đợi câu nói này nhiều ngày rồi, cô gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, anh có phát hiện không, gần đây hiệu trưởng Hà và hiệu trưởng Ngô đều mặc quần áo cũ đi làm. Đặc biệt là hiệu trưởng Hà, áo Tôn Trung Sơn của ông ấy cũng không biết là đã may bao nhiêu năm trước rồi, to phải gấp đôi ông ấy!”

Vương Văn Quảng gật đầu nói: “Anh có nhớ hiệu trưởng Hà lúc trẻ là một người to béo, nhưng già rồi thì lại ngày càng gầy! Trân Trân, em xem anh mặc bộ này thế nào?”

Triệu Trân Trân nhìn bộ đồ Tôn Trung Sơn gần như mới tinh trong tay chồng, quả thực, bộ quần áo này so với áo khoác lông cừu hoa văn dích dắc màu xám tro anh mặc trên người đã tính là giản dị hơn nhiều. Nhưng Vương Văn Quảng có ngoại hình quá xuất chúng, mặc bộ Tôn Trung Sơn như thế thì thực sự là cao lớn rắn rỏi, thần thái đẹp trai lạ thường.

Không chỉ không phát huy được hiệu quả thích hợp, đoán chừng còn có hiệu quả trái ngược.

Thực tế thì Triệu Trân Trân đã sớm chuẩn bị xong, cuối tuần trước cô về nhà cha mẹ chồng, cố ý nhờ Tào Lệ Quyên tìm hai bộ quần áo cũ của Vương Giá Hiên lúc còn trẻ, là kiểu áo Tôn Trung Sơn vải thô thực sự bạc màu và sờn mòn. Thân hình của hai cha con anh khá tương đương nhau, kích cỡ hẳn là phù hợp.

Bình Luận (0)
Comment