Sự thật chứng minh, năng lực thích nghi của con người là rất mạnh, lúc bắt đầu Vương Văn Quảng cảm thấy mặc quần áo cũ rất kỳ quặc. Nhưng nhìn thấy ống quần rộng kia của hiệu trưởng Hà cùng với bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn Ngô Khải Nguyên mặc trên người còn tồi tàn hơn của bản thân, thì tâm lý đột nhiên cân bằng lại. Hơn nữa, cũng không chỉ bọn họ, bí thư đảng ủy của trường - bí thư Tiêu luôn thích cạnh tranh, bất cứ việc gì đều muốn huênh hoang mới thoải mái. Anh ta ăn mặc vô cùng có tâm, áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xanh vừa rách vừa cũ thì không nói, tay áo và toàn thân trước đều là chắp vá, ống quần cũng ngắn một khúc.
Dưới ống quần ngắn một khúc là một đôi giày giải phóng màu xanh lục đan miếng vá.
Dáng người bí thư Tiêu rất gầy, mặc như thế này có vài phần trông đáng thương cùng cực, nhưng bản thân anh ta rất hài lòng, ai muốn nhìn xỉa xói anh ta thì trên mặt anh ta vẫn sẽ nở nụ cười cực kì hài lòng.
Đương nhiên bí thư Tiêu làm như thế là có mục đích, tập san trường học của công đoàn vốn định là một tháng xuất bản một kỳ, nhưng bởi vì phản ứng quá lớn nên hiệu trưởng Hà để tăng sự tán thưởng đã thúc giục họ nhanh chóng xuất bản kỳ thứ hai. Còn yêu cầu nội dung kỳ thứ hai hoàn toàn là những tấm gương siêng năng tiết kiệm.
Những tin tức này người khác hãy còn chưa biết, nhưng bí thư Tiêu với tư cách là bí thư đảng ủy của trường khẳng định là hiểu rõ sự tình.
Mặc dù danh tiếng của bí thư Tiêu trong trường học cũng bình thường, nhưng bản thân anh ta đã viết bản thảo bảo gửi đi, nội dung đều là những việc làm vẻ vang về siêng năng tiết kiệm của bản thân anh ta.
Tuy rằng người có mắt tinh tường nhìn một cái đã cảm thấy rất giả, nhưng anh ta suy cho cùng là lãnh đạo của trường, công đoàn rất khó trực tiếp qua mặt anh ta. Lý Tuệ Hoa không muốn đi nên cử Mã Ái Hồng và Triệu Trân Trân đến phỏng vấn.
Gia đình bí thư Tiêu không sống trong nhà công vụ, nói ra thì đây lại là một câu chuyện khác. Mặc dù Tiểu Dương Lâu của trường được gọi là nhà công vụ, nhưng trên thực tế các lãnh đạo chính của trường cũng đều sống ở nhà công vụ, bao gồm bí thư đoàn trường nhiệm kỳ trước. Chỉ là bí thư Tiêu lúc nhậm chức không gặp may, nhà công vụ đã hết chỗ ở. Nếu anh ta đến sớm một tháng thì đoán chừng Vương Văn Quảng chưa chắc đã có thể sống ở đây.
Vương Văn Quảng lúc đó là chủ nhiệm khoa, mặc dù tiếng tăm rất lớn nhưng cấp bậc ở trường vẫn không bằng bí thư đoàn trường.
Nhưng chính vì đến muộn một tháng mà bí thư Tiêu không sống ở nhà công vụ, mấy năm nay đều sống trong căn nhà trệt. Đương nhiên không phải nhà hai gian rưỡi mà là hai căn như vậy thông với nhau. Nếu là những gia đình bình thường thì nhà ngói bốn gian còn có sân đã đủ để sống rất thoải mái.
Nhưng cụ thể tới nhà của bí thư Tiêu thì lại khác.
Nhà bí thư Tiêu có mười người, hơn nữa có chút phức tạp. Vợ hiện tại của anh ta là vợ hai, người vợ đầu năm đó qua đời vì khó sinh, để lại một cậu con trai. Bí thư Tiêu công việc bận rộn, đứa con này luôn được mẹ vợ nuôi dưỡng giúp. Người mẹ vợ này là một góa phụ, nếu không ở cùng con rể và cháu trai thì không có nơi nào đi.
Người vợ thứ hai và cũng là vợ hiện tại, là một nhân viên thư viện của trường bọn họ, chị ta họ Chu. Sinh được với bí thư Tiêu có bốn người con, hai trai hai gái. Anh trai ruột của chị Chu này là một tay ác bá cường hào, độc chiếm nhà của cha mẹ, cho nên cha mẹ của chị Chu cũng đang sống cùng với bí thư Tiêu.
Mười người sống trong căn nhà bốn gian căn bản là không đủ, không có cách nào, bí thư Tiêu lại xây thêm hai chái nhà ở ngoài sân. Nhưng cái nhà vừa thấp vừa ngắn, không ai muốn ở. Bí thư Tiêu mất rất nhiều ngày mới thuyết phục được mẹ vợ trước và con trai đầu vào đó ở.