Triệu Trân Trân vừa bước vào sân nhà của bí thư Tiêu thì bị mấy thứ đồ linh tinh rơi lả tả khắp nơi dưới đất làm cho ngạc nhiên, đến khi vào nhà thì càng bừa bộn đến mức ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Mã Ái Hồng là một người lanh mồm lanh miệng, lúc chị Chu đi rót nước cô ta bĩu môi nói: “Nhìn cái nơi bừa bộn này xem. Chủ tịch Mao từng nói rồi, nhà không lo được thì làm sao lo cho thiên hạ. Bí thư Tiêu thích làm người tiên tiến như vậy, không ngờ trong nhà lại làm thành thế này!” Đứng ở trong nhà người khác nói lời châm chọc họ, như thế không hay lắm, cô xuỵt một tiếng ra hiệu cô ta đừng nói nữa. Tiếc là lời đó đã bị chị Chu nghe thấy rồi.
Chị Chu cũng không hiền lành, chị ta đặt ấm trà xuống bàn, lườm Mã Ái Hồng một cái nói: “Này nhá, đồng chí nữ của công đoàn nhìn ngay thẳng chỉnh tề à. Áo khoác vải nỉ này của cô tốt thật đó, khăn lụa cũng mang phong cách tây, là mua từ Thượng Hải à? Ồ, còn có giày da lau thật bóng loáng! Cô ăn mặc thế này không biết còn nghĩ là cán bộ lớn nào nữa đó! Đại học Bình Thành của chúng ta bây giờ đều đang chú trọng về siêng năng tiết kiệm, cô mặc thế này không tốt đâu! Lại nói, ông Tiêu và tôi đều là đảng viên lâu năm, tư tưởng giác ngộ có thể giống người thường được chắc? Chúng tôi đều là tận tâm trong công việc, căn bản không chăm lo cho ngôi nhà nhỏ của mình, như thế mà cũng bị cười nhạo sao? Vậy cô đây không phải là cười đùa chính phủ và đảng sao?”
Mọi người đều biết bí thư Tiêu thích vô cơ gây rối, nhưng quả là không phải người nhà không vào chung cổng, chị Chu này cũng thật biết dát vàng lên mặt mình, mồm mép cũng thật lợi hại.
Bị chị ta chụp một cái mũ lớn như vậy, Mã Ái Hồng tức giận đến đỏ mặt.
Triệu Trân Trân giả vờ như không nghe thấy cuội nói chuyện của hai người họ, cười nói: “Chị Chu, bí thư Tiêu không ở nhà, tôi là Triệu Trân Trân của công đoàn trường chúng ta. Công đoàn nhận được bản thảo của bí thư Tiêu, chúng tôi đến đây phỏng vấn anh ấy, không biết bí thư Tiêu khi nào về?”
Bí thư Tiêu thời gian gần đây hành tung bất định, ít nhất là trời tối mới về nhà, thậm chí có lúc nửa đêm mới về, nếu chị Chu hỏi, anh ta hoặc là nói mấy câu cho qua chuyện, hoặc là không nhẫn nại bảo chị ta đừng hỏi, vì vậy chị Chu thực sự không biết chồng mình lúc nào mới về.
Chị ta đành mơ hồ nói: “Chắc là cũng sắp về rồi đó, trà tôi pha này là trà xanh chính tông nhất, còn bỏ vào vài quả táo tàu, mau uống thử đi!”
Mã Ái Hồng hơi khát nước cũng không khách sáo, bưng cốc trà lên uống một ngụm lớn, kết quả suýt chút nữa bị sặc! Trà này của chị Chu không biết pha loại lá trà gì mà mùi lạ có chút khó nói, hơn nữa vị của táo tàu cũng không đúng, chắc là đã bị mốc.
Mã Ái Hồng uống một ngụm trà như thế có thể tưởng tưởng là khó chịu nhiều đến nhường nào.
Triệu Trân Trân có lòng muốn trò chuyện với chị Chu về cuộc sống gia đình, nhân tiện tìm hiểu thêm một chút về những việc bí thư Tiêu viết trong bản thảo. Đáng tiếc đối phương mặt lạnh ngồi đối diện, có vẻ không muốn nói chuyện. Ba người họ cứ ngồi như vậy, hai mươi phút cô nhìn tôi, tôi nhìn cô thì Mã Ái Hồng không chịu được nữa. Cô ta dùng mắt ra hiệu nhìn đồng nghiệp, nói: “Tiểu Triệu à, bí thư Tiêu chắc là công việc quá bận, hay là hôm khác chúng ta lại đến nhé?”
Triệu Trân Trân cũng không muốn tiếp tục đợi nữa, gật đầu nói “Ừm, vậy chúng tôi không làm phiền chị Chu nữa, chúng tôi về trước!”
Chị Chu làm việc ở thư viện trường đã đọc được tập san trường của công đoàn. Chị ta nghĩ, mặc dù biên soạn không được tốt lắm, nhưng đã nghe chồng nhắc đến tận mấy lần, có thể thấy chồng mình rất coi trọng việc này.