Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 168 - Chương 168:

Chương 168:

Nếu chồng quay về trách mình không giữ người lại thì cũng không tốt lắm, thế là chị ta cười nói: “Vội gì chứ, cùng lắm ở lại ăn bữa cơm tối! Tối nay đúng lúc ăn sủi cảo, sủi cảo nhân củ cải xanh rất ngon!”

Có trà xanh và táo tàu làm ví dụ, chắc chắn sủi cảo nhân củ cải xanh cũng sẽ không ngon đến vậy, lại nói cho dù là ngon thì cũng không ai cần ăn bữa sủi cảo của chị ta!

Khóe miệng Mã Ái Hồng giật giật, cười cười nói: “Cảm ơn ý tốt của chị Chu, nhưng cũng đúng lúc anh Từ nhà chúng tôi hôm nay cũng nói muốn làm sủi cảo. Tôi cả tháng này không mua thịt rồi, sáng nay mới mua nửa cân thịt, phải nhanh chóng trở về rồi!”

Hai người một trước một sau đi ra khỏi nhà bí thư Tiêu, chị Chu vẫn đứng ở cửa nhìn theo.

Triệu Trân Trân về đến nhà thì trời đã tối, mẹ Trương đã nấu cơm tối xong. Bà dùng nồi đất hầm nửa con gà, bên trong cho thêm nấm hương khô, mở nắp ra mùi rất thơm. Ngoài ra còn có bắp cải xào thịt, cá ngân hấp bánh ngọt, tôm khô củ cải. So với cơm tối của những nhà bình thường khác đã là rất thịnh soạn.

Kiến Dân và Kiến Quốc đã làm bài tập xong. Tiểu Kiến Xương từ khi qua Tết có thể đã lớn thêm một chút. Mặc dù vẫn rất thích đập bóng cao su và chơi xếp gỗ, nhưng ngoài những việc đó thằng nhóc còn thích vẽ tranh, còn rất chăm chỉ, có lúc cầm bút vẽ ngồi cả tiếng đồng hồ.

Điều này đối với một em bé hơn bốn tuổi mà nói thật không dễ gì.

Bởi vì cuối tuần trước Tào Lệ Quyên mới dạy cho cậu vẽ các loại trái cây, mấy ngày sau tranh của cậu vẽ chính là một bức lớn những quả táo đủ loại. Bởi vì quả táo xanh cuối cùng vẫn chưa vẽ xong, nên cho dù đã ngửi thấy mùi gà hầm nhưng tiểu Kiến Xương vẫn không nhúc nhích, bàn tay mũm mĩm cầm bút vẽ, cẩn thận tô màu cho quả táo xanh.

Triệu Trân Trân đứng phía sau cậu xem một chút, không quên khen ngợi: “Ái chà, tranh của Kiến Xương nhà chúng ta vẽ thật sự rất đẹp đó! Quả táo này ngọt không con, mẹ có thể ăn một miếng không?”

Kiến Xương tô xong quả táo xanh, đậy nắp bút vẽ mới nghiêm túc trả lời “Mẹ! Quả táo xanh rất chua, quả táo con vẽ đều là giả, không thể ăn được đâu!”

Triệu Trân Trân cười nói: “Được, mẹ biết rồi, Kiến Xương nhanh rửa tay đi ăn cơm nhé!”

Vương Văn Quảng bế tiểu Kiến Minh đi ra từ phòng làm việc. Thằng bé nhìn thấy mẹ thì phấn khích vẫy vẫy tay nhỏ, cười khanh khách, miệng thì ê a không biết là đang nói gì.

Triệu Trân Trân đón lấy con trai, hôn lên cái má nhỏ trắng trẻo mập mạp, hỏi: “Hôm nay Kiến Minh có ngoan không, có nhớ mẹ không nào?”

Hai mắt to tròn của tiểu Kiến Minh nhìn mẹ chằm chằm, đột nhiên gọi to: “Ma ~ ma ~”

Mặc dù nói không rõ, âm điệu cũng không đúng nhưng cậu nhóc xác thực là vừa mới gọi mẹ!

Triệu Trân Trân không phải lần đầu làm mẹ, thông thường thì có lẽ sớm không còn cảm giác phấn khích của việc lần đầu làm mẹ. Nhưng mà nghe thấy âm thanh non nót và vẻ mặt tươi vui của con trai thì mắt lại cay cay. Cô cảm thấy thời khắc này bản thân vô cùng hài lòng, vô cùng hạnh phúc, mắt của cô không tự chủ mà nhòe đi.

Vương Văn Quảng hơi kinh ngạc trước phản ứng của cô. Vợ anh - Triệu Trân Trân không phải người bình thường, kết hôn nhiều năm cũng chỉ khóc một lần khi mang thai lần đầu. Lúc sinh Kiến Xương bị xuất huyết vì khó sinh, đàn ông như anh cũng phải khóc, Triệu Trân Trân lại vẫn bình tĩnh, ngược lại còn cười an ủi anh. Từ đó đến nay chưa từng khóc thêm lần nào, không ngờ bây giờ con nhỏ gọi một tiếng mẹ, cô đã rơi nước mắt.

Nhưng những ngày này anh có thể cảm nhận được, Triệu Trân Trân không chỉ yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, đối với mấy đứa trẻ càng để tâm. Cô bận rộn thức khuya dậy sớm, đã tiều tụy không ít. Vương Văn Quảng trong lòng cũng có chút chua xót khó hiểu, anh lấy khăn tay ra lau sạch nước mắt cho vợ.

Bình Luận (0)
Comment