Sau bữa tối, Triệu Trân Trân đến nhà kho nhỏ lục lọi từ hộp tới tủ để tìm vài mét vải sợi tổng hợp màu than chì. Loại vải này có độ dày nhất định, cũng không dễ nhăn, dùng để may kiểu áo Tôn Trung Sơn là tốt nhất. Tuy nhiên, màu sắc của tấm vải này được nhuộm không đều, có nhiều chỗ bị loang màu, màu than chì nhìn vốn đã cũ, như vậy lại càng giống một tấm vải cũ đã qua sử dụng hơn.
Mặc dù mấy ngày nay Vương Văn Quảng vẫn luôn mặc hai bộ đồ cũ của Vương Giá Hiên, nhưng Triệu Trân Trân biết anh là người rất chú trọng ăn mặc. Dù không mặc được áo khoác nỉ nữa thì yêu cầu tối thiểu đối với quần áo là phải sạch sẽ, chỉnh tề, không bị hư hại. Sạch sẽ và chỉnh tề, hai điều này nhất định phải đạt được. Nhưng quần áo của cha chồng đã quá nhiều năm, cổ tay và cổ áo đều đã sờn. Cô giặt quần áo thường xuyên, ước tính nhiều nhất chỉ sau hai hoặc ba lần giặt nữa thôi là đường viền cổ áo và cổ tay áo sẽ bị hỏng.
Vậy nên từ lâu Triệu Trân Trân đã tính may cho Vương Văn Quảng một bộ quần áo.
Một mình cô bận bịu trong căn phòng nhỏ trên tầng 2. Bởi vì đã thuộc lòng số đo của chồng nên chẳng mấy chốc cô đã cắt xong quần áo. Lúc Vương Văn Quảng bước vào, Triệu Trân Trân đang vui vẻ ngâm nga, hai chân giẫm lên máy may, cô ngẩng đầu mỉm cười với chồng, hỏi: “Tứ Bảo có quấy không anh?”
Vương Văn Quảng đứng bên cạnh vợ, giúp cô vén tóc qua tai, nói: “Không! Kiến Minh rất ngoan, đã uống sữa và đi ngủ rồi, mẹ Trương đang trông nó!”
Triệu Trân Trân cười nói nói: “Đúng rồi, mấy ngày nay anh mặc quần áo cũ có phải trong lòng cảm thấy rất khó chịu không?”
Vương Văn Quảng mỉm cười, thực sự không ai hiểu anh bằng vợ. Quả thực đối với anh mà nói, việc mỗi ngày đều mặc quần áo cũ rất không quen, nhất là khi đó lại không phải là quần áo của anh.
Nhưng hiện tại anh mới bước chân vào giới quan trường, trải qua mấy tháng rèn luyện đã không còn cứng nhắc như vậy nữa. Hơn nữa chút khó khăn này anh là đàn ông vẫn có thể vượt qua được.
Để không tạo gánh nặng cho Triệu Trân Trân, anh thẳng thừng phủ nhận: “Không sao đâu. Hồi hiệu trưởng Hà còn trẻ còn kĩ tính hơn anh, hiện tại không phải cũng mặc quần áo cũ hay sao? Để anh nói cho em biết, tập san của trường do công đoàn của em viết có sức ảnh hưởng rất lớn. Hôm kia hiệu trưởng Hà còn được thư ký của thị trưởng gọi tới. Nghe nói thị trường Trần đích thân hỏi về chuyện này, có lẽ không bao lâu nữa bầu không khí tiết kiệm sẽ lan rộng khắp Bình Thành!”
Lời nói của anh chứa đầy niềm tự hào dành cho vợ mình Triệu Trân Trân.
Nhưng Triệu Trân Trân lại có chút lo lắng, cô dừng công việc đang làm, nói: “Văn Quảng, bất kể ai là người đưa ra kế hoạch ban đầu, công việc của công đoàn chúng em cuối cùng đều do chị Lý quyết định. Lần xuất bản này cũng vậy, chẳng qua em chỉ hoàn thành nhiệm vụ của mình mà thôi.”
Vương Văn Quảng hiểu ý của cô, gật đầu, bước tới trước và thấp giọng nói: “Trân Trân, chúng ta đừng nói chuyện công việc ở nhà nữa, chuyện em hứa với anh mấy ngày trước vẫn được tính chứ?”
Hơi thở nóng rực của anh khiến tai Triệu Trân Trân có chút ngứa ngáy, cô không nhịn được giơ tay gãi lỗ tai, nũng nịu nói: “Vẫn tính! Nhưng anh đừng nóng vội, đợi em may xong quần áo, có được không?”
Vương Văn Quảng lập tực nói: “Anh không vội mặc quần áo mới, để ngày khác may đi!”
Triệu Trân Trân hờn dỗi lườm yêu anh một cái, hung dữ nói: “Vương Văn Quảng, anh đừng làm loạn! Nhiều nhất sau hai lần giặt nữa là tay áo hai bộ quần áo của cha sẽ bị hỏng, lẽ nào anh muốn mặc quần áo như vậy đi làm sao?”
Vương Văn Quảng lập tức im miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh xem cô làm việc.