Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 170 - Chương 170:

Chương 170:

Căn phòng nhỏ này vốn là phòng tiện ích, nhưng tầng dưới đã có nhà kho nên bỏ không, Triệu Trân Trân thích may vá nên bố trí nó thành một phòng may quần áo. Ngoài máy may và các vật dụng khác ra, còn có một chiếc bàn làm việc dày dặn và rộng rãi cô mua ở cửa hàng đồ cũ với giá năm tệ. Tuy nhìn có vẻ hơi vụng về nhưng được làm bằng gỗ du dày, rất chắc chắn kiên cố, đặc biệt an toàn khi cắt quần áo trên đó.

Triệu Trân Trân đã may xong thân áo, cúi đầu so sánh cổ áo đã cắt.

Nhìn vợ tập trung làm việc thật quyến rũ.

Vương Văn Quảng ở bên cạnh nhìn đến thích thú say mê.

Đợi đến khi may xong áo thì đã là đêm khuya. Triệu Trân Trân đẩy cửa phòng mẹ Trương, mẹ Trương rõ ràng đã ngủ say, ngáy nhè nhẹ, Tiểu Kiến Minh thân thiết dựa vào người bà ngủ. Kiến Xương nằm ở phía bên kia của chiếc giường lớn, cậu nhóc ngủ không biết gì, cơ thể vặn vẹo, chăn bông bị đá bay ra ngoài.

Triệu Trân Trân chạm vào bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại của Kiến Xương, vẫn còn ấm. Đúng là trẻ con lúc nào cũng nóng hơn người lớn. Cô mỉm cười đặt con trai nằm ngay ngắn lại, đắp chăn cho cậu bé, sau đó mới bế tiểu Kiến Minh ra khỏi phòng.

Từ sau khi nghỉ hưu, Tào Lệ Quyên có thể tự cảm thấy mình đã lười biếng hơn trước kia rất nhiều. Trước đây, ngày nào cũng đi làm nên thường thức dậy từ hơn năm giờ sáng, tập thể dục xong lại đi chợ mua thức ăn và đồ ăn sáng, bà thường là người đầu tiên tới bệnh viện.

Nhưng hiện giờ không như vậy nữa, thứ hai và thứ tư bà phải tới bệnh viện khám bệnh, nhưng ngay cả như vậy cũng không dậy sớm được.

Không phải là không dậy nổi, mà là lười biếng nằm trên giường không muốn dậy. Lần nào bận ra ngoài không kịp nấu bữa sáng, bà cũng chỉ ăn một miếng bánh quy hay gì đó rồi đi luôn.

Nếu không đi khám bệnh thì lại càng thất thường. Có thể tối hôm trước đi ngủ muộn vì soạn bài cho Kiến Xương và con dâu hoặc vô cớ mất ngủ. Hôm sau chắc chắn không thể dậy nổi, thường sẽ trì trệ mãi đến chín mười giờ mới dậy.

Trước đây thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Vương Giá Hiên rất có quy luật, nhưng hai vợ chồng già không ngủ riêng phòng. Lâu ngày như vậy, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi vợ. Tóm lại, hai vợ chồng già khác với những người già bình thường, bởi vì họ không thể dậy sớm, bữa sáng với bữa trưa thường gộp làm một. Có lần một đồng nghiệp ở bệnh viện đến mang theo bánh bao nhà họ tự làm, đã phải gọi cửa rất lâu.

Nhưng có hôm hai vợ chồng già cũng sẽ dậy sớm, thông thường thì một tuần chỉ có một ngày duy nhất, đó là chủ nhật.

Ngày hôm đó con dâu Triệu Trân Trân sẽ đưa bốn đứa nhỏ về thăm họ. Không cần phải nói, khi bốn đứa nhỏ đến nhà ông bà nội, sẽ luôn có một bữa ăn thịnh soạn. Đặc biệt là Vương Giá Hiên sau khi nghe Kiến Quốc nói mỗi tuần Triệu Trân Trân chỉ cho chúng ăn một bữa thịt thì cảm thấy vô cùng thương cháu trai.

Sau khi thức dậy vào lúc hơn năm giờ sáng, hai vợ chồng già sẽ phân công công việc của từng người. Vương Giá Hiên sẽ bắt chuyến xe buýt đầu tiên đến vùng ngoại ô để mua thịt, thường thì sẽ mua một con gà hoặc vịt và hai con cá, nếu tới mùa tôm cua thì cũng sẽ mua một ít về. Tào lệ Quyên thì mua rau và thực phẩm phụ. Bà đến cửa hàng thực phẩm phụ để xếp hàng sớm mua rau xanh, bánh quy, đồ ăn nhẹ và kẹo sữa.

Mua xong đồ thường đã tới tám giờ, hai vợ chồng già lại ra phố mua mấy cái bánh quẩy và sữa đậu nành về ăn sáng, sau đó bắt đầu thu dọn phòng, rồi chờ cháu về.

Thông thường khoảng chín giờ Triệu Trân Trân sẽ đưa bọn trẻ về.

Lúc này, đồng hồ treo tường trên tường chỉ đúng chín giờ. Giữa tiếng chuông đồng hồ văng vẳng, Tào Lệ Quyên nặng nề đặt tách trà trong tay xuống, cau mày nói: “Sao hôm nay pha trà đậm thế? Chỉ thấy vị chát, không có dư vị ngọt!”

Bình Luận (0)
Comment