Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 171 - Chương 171:

Chương 171:

Vương Giá Hiên đặt cuốn sách trong tay xuống, đẩy chiếc kính trên sống mũi, cười nói: “Đó là trà mà mấy ngày trước Quế Sinh gửi người mang tới! Nói là An Khê Thiết Quan m chính tông, không ngờ vị trà này lại mạnh như vậy! Bà có muốn ăn thêm chút bánh không?”

Tào Lệ Quyên lắc đầu, bởi vì trà quá đậm bà cũng chỉ uống nửa ly, cũng không đến mức say trà.

“Ông nói xem, hôm nay mấy đứa nhóc Kiến Dân có tới không?”

Trước tết hầu như tuần nào Triệu Trân Trân cũng tới, nhưng khoảng thời gian sau tết thì không chắc chắn, có khi cách một tuần, có khi hai tuần liên tiếp đều tới, nhưng cũng có khi hai tuần liền không tới. Đương nhiên trường hợp cuối cùng tương đối hiếm, thường vẫn là cách một tuần lại tới một lần.

Tuần trước bọn họ không đến, hai vợ chồng già bận rộn cả buổi sáng, không biết hôm nay có phí công hay không.

Lần này Vương Giá Hiên không ngẩng đầu lên, nói: “Ừm, lẽ ra phải đến rồi. Vẫn may hôm nay tôi không mua nhiều đồ, chỉ mua một con gà với một con cá vược, chúng không tới thì chúng ta tự ăn. Lệ Quyên, cũng lâu rồi tôi chưa được ăn món cá hoa cúc bà làm!”

Trong lòng Tào Lệ Quyên có chút thất vọng, khẽ gật đầu.

Chín rưỡi, hai vợ chồng già hết hy vọng, một người chuẩn bị đi tưới hoa, một người chuẩn bị trở về phòng nằm dài ra nghe máy ghi âm. Không ngờ Triệu Trân Trân dẫn theo mấy đứa trẻ đến, vừa bước vào cổng đã cười nói: “Cha! Mẹ! Tuần trước không đến, Kiến Dân, Kiến Quốc với Kiến Xương đều rất nhớ ông bà nội! Chắc là cả Tứ Bảo cũng nhớ ông bà rồi, mẹ xem thằng bé hào hứng chưa kìa!”

Tiểu Kiến Minh hưng phấn vẫy vẫy đôi tay nhỏ bé, đôi mắt to đảo một vòng. Nguyên nhân chủ yếu là vì mùa xuân đến rồi, trong phòng bày hơn chục chậu hoa tươi đang nở rộ. Đứa nhỏ mười tháng tuổi có thị lực kém và thường bị thu hút bởi những đồ vật có màu sắc rực rỡ.

Tào Lệ Quyên đưa tay xoa đầu Kiến Xương trước, rồi mới chìa tay ra đón Tứ Bảo, nói: “Ôi chao, cháu trai của bà lại mập lên rồi hả? Bế nặng tay hơn nhiều rồi!”

Kiến Dân và Kiến Quốc, còn có Kiến Xương đều vây quanh ông nội hỏi han, ríu ra ríu rít vô cùng vui vẻ. Vương Giá Hiên thực sự rất yêu thương cháu, ông nói sáng nay không mua gì cả, nhưng thực ra đồ ngày thường còn lại cũng không ít. Ngoại trừ văn phòng phẩm còn sót lại mà bọn trẻ có thể sử dụng ra, còn có rất nhiều đồ ăn vặt. Đương nhiên những đồ ăn vặt bình thường như bánh quy, bánh ngọt, kẹo sữa ở trong cửa hàng thực phẩm phụ không thể lọt vào mắt người từng ra nước ngoài du học như ông hiệu trường già. Ông đặc biệt chú ý đến tủ thực phẩm trong các cửa hàng bách hóa, luôn mang theo nhiều tiền và phiếu thực phẩm bên mình, để bất cứ khi nào có đồ ngon là ông sẽ có thể mua được ngay.

Hơn nữa còn nhờ người mua chút đồ ăn của các cửa hàng có liên kết với nước ngoài.

Do đó, Vương Giá Hiên nhanh chóng dẫn ba cháu trai vào phòng làm việc, mở cửa tủ ra, vô cùng đắc ý lấy ra mấy túi thịt khô và sô cô la. Đây không phải lần đầu ba anh em Kiến Dân ăn mấy thứ này, nhưng lần nào ăn cũng cảm thấy không đủ, bởi vì thực sự nó quá ngon!

Cậu nhóc Kiến Dân tò mò nhanh chóng quét mắt qua một loạt các nhãn hiệu trên bao bì và tìm thấy một túi thịt khô có vị sa tế mà cậu bé chưa bao giờ ăn. Cậu bé thành thục xé mở túi đưa cho ông nội trước, sau đó là hai em trai và cuối cùng mới là của mình.

Một túi thịt khô chẳng mấy chốc đã trông thấy đáy, một túi sô cô la cũng đã được chia hết. Vương Giá Hiên đưa cho các cháu mỗi người một cốc nước, chuẩn bị lên lớp.

Kể cũng buồn cười, bởi vì đã ba tuần liên tiếp Vương Văn Quảng không tới thăm cha mẹ nên hôm nay cũng cùng đến. Nhưng không ngờ từ lúc bước vào cổng hai ông bà chỉ chú ý đến cháu trai, chỉ cười mới anh một cái rồi gạt sang một bên.

Bình Luận (0)
Comment