Lúc Vương Giá Hiên dẫn ba cháu trai vào phòng khách. Vương Văn Quảng vốn dĩ cũng muốn đi theo, nhưng không biết tại sao lại ngồi yên bất động.
Một mình ngồi trên băng ghế lạnh, chậm rãi uống trà. Uống đến chén thứ tư rồi, Tào Lệ Quyên mới để ý tới con trai. Bà cẩn thận đánh giá con trai, cau mày, không ngần ngại hỏi con dâu: “Quần áo trên người Văn Quảng là do cô may cho nó sao?”
Triệu Trân Trân gật đầu, nói: “Mẹ, sao mẹ lại tinh mắt như vậy ạ? Thím con nói lần này con may rất vuông vắn, không khác gì ở tiệm may!”
Tào Lệ Quyên có chút không vui nói: “Tiệm may sẽ dùng vải vụn may quần áo cho người ta sao?”
Triệu Trân Trân nghe thấy những lời này thì có chút xấu hổ, cô đang định giải thích thì Vương Văn Quảng đã nói: “Mẹ! Có lẽ mẹ còn chưa biết, trường chúng con đang triển khai hoạt động tiết kiệm trong phạm vi toàn trường. Hiệu trưởng Hà và hiệu trưởng Ngô còn không mặc quần áo đẹp như con. Bộ quần áo này rất ổn, rất thoải mái và vừa vặn, Trân Trân may còn tốt hơn ngoài tiệm may!”
Con trai đã nói vậy, Tào Lệ Quyên còn có thế nói gì? Bà gật đầu, quay sang nhìn con dâu: “Trân Trân, mấy ngày trước cô nói muốn vài bộ quần áo cũ của cha, thì ra không phải tặng cho học sinh có gia cảnh khó khăn, mà là để Văn Quảng mặc sao?”
Triệu Trân Trân có chút chột dạ, mỉm cười nói: “Vâng ạ, mẹ cũng biết đấy, quần áo của Văn Quảng rất nhiều, mỗi bộ đều không mặc nhiều nên nhìn không khác quần áo mới là bao. Con lại không tìm thấy bộ nào nhìn cũ, nên con mới…”
Cô còn chưa nói xong, Tào Lệ Quyên đã thở dài một hơi, nói: “Thời đại ngày nay mà vẫn còn phải cần cù tiết kiệm sao? Vật tư vốn dĩ đã đủ eo hẹp rồi, ăn một chút thịt cũng phải xếp hàng, mua kẹo lạc cũng phải tranh giành! Nhà bình thường quanh năm không mua được vài bộ quần áo! Còn cần cù tiết kiệm đến đâu nữa, lẽ nào người người đều phải mặc quần áo vá, ăn bánh ngô với dưa muối mới được hả? Đó chẳng phải là sự thụt lùi của lịch sử sao?”
Những gì bà nói là sự thực, quả thực đối với Tào Lệ Quyên mà nói, thời đại bây giờ có chút tồi tệ.
Ngoại trừ thích công việc bác sĩ này, Tào Lệ Quyên còn thích uốn tóc, tô son, mặc áo khoác len cashmere, uống cà phê và nghe nhạc phương Tây, thích tới các nhà hàng phương Tây dùng bữa.
Nhưng những niềm vui của cuộc sống này hầu như không thể tận hưởng được.
Chỉ nhìn bề ngoài của bác sĩ Tào hiện giờ đã thấy là một chuyên gia già ăn mặc rất giản dị.
Triệu Trân Trân cảm thấy lời nói của mẹ chồng không thỏa đáng, nhất là câu cuối cùng. Nếu những lời này do Vương Văn Quảng nói ra, cô sẽ không khách sáo gì lập tức phê phán, nhưng xét đến xuất thân của mẹ chồng, bà nói vậy cũng có thể hiểu được nên cô bèn cười nói: “Mẹ! Mẹ nói rất đúng. Bây giờ đất nước chúng ta thực sự đang trong thời kỳ khó khăn, vì vậy xuất hiện rất nhiều vấn đề. Tuy nhiên, đó chắc chắn không phải là sự thụt lùi của lịch sử. Trước đây nó là xã hội cũ đại gian đại ác, hiện giờ là xã hội mới! Hơn nữa khó khăn cũng chỉ là tạm thời, nếu chúng ta đoàn kết cùng nhau đấu tranh với gian khổ thì nhất định sẽ vượt qua mọi khó khăn, đến lúc đó đất nước và nhân dân ta sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn!”
Không phải Tào Lệ Quyên không quan tâm đến chính trị chút nào, làm viện phó nhiều năm như vậy, bà vẫn có chút nhận thức về chính trị. Cho dù trong lòng nghĩ thế nào đi chăng nữa, bà vẫn rất thận trọng khi phát ngôn ra bên ngoài. Nhưng bây giờ bà đã về hưu, nghĩ mình không phải quá gò bó về điều đó nữa và vì đang ở nhà, hơn nữa cũng không có người ngoài, chỉ có con trai và con dâu của mình nên bà đã vô tình tiết lộ suy nghĩ thực sự của mình.