Tuy rằng nhận ra bản thân đã lỡ lời, nhưng bà cũng không thích cách biểu đạt hào nhoáng bên ngoài của Triệu Trân Trân nên không hài lòng nói: “Lẽ nào tôi còn không rõ, còn cần cô phải giảng giải sao? Đây là tôi cũng chỉ nói chuyện riêng tư mà thôi!”
Vương Văn Quảng đặt chén trà xuống, nói: “Mẹ! Bây giờ có thể mua cá biển tươi rồi, rất lâu rồi con chưa được ăn món cá hoa cúc của mẹ, thực sự rất muốn ăn!”
Chủ đề vừa rồi kết thúc, Tào Lệ Quyên cười nhìn con trai nói: “Cũng trùng hợp thật, sáng nay cha của con cũng nói muốn ăn cá hoa cúc. Được rồi, trưa hôm nay mẹ sẽ nấu cho mọi người!” Nói rồi bà lại liếc nhìn sang con dâu, nói: “Cô còn chưa được ăn món cá hoa cúc nhỉ. Đợi lát nữa lúc tôi nấu, cô đứng bên cạnh mà học, sau này Văn Quảng muốn ăn thì nấu cho nó ăn!”
Triệu Trân Trân đồng ý và nói: “Mẹ! Mẹ đã chuẩn bị xong giáo trình lớp 8 chưa ạ? Hôm nay mẹ có thể dạy con không?”
Tào Lệ Quyên gật đầu, nói: “Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi. Nhưng thái độ học tập của cô vẫn chưa tốt, bữa đực bữa cái. Hay là chúng ta ấn định thời gian đi. Cô đã làm quen với công việc trong trường đại học chưa? Nếu đã quen thì vẫn như trước, chiều thứ bảy và sáng chủ nhật đến đây. Nếu cô chăm chỉ, nhiều nhất ba tháng nữa là có thể hoàn thành khóa học cấp hai!”
Triệu Trân Trân nghe xong thì hai mắt sáng lên.
Thực tế, lần này công việc được chuyển từ xưởng bông nhà nước sang đại học Bình Thành, trình độ văn hóa trên sơ yếu lý lịch của cô cũng đã sửa thành trình độ trung học cơ sở. Việc này có lẽ là do thị trưởng Trần đã ra lệnh cho cấp dưới của mình làm như vậy, mục đích có lẽ là để bên phía đại học có thể thuận lợi nhận cô.
Chính mắt cô đã nhìn thấy, bằng tốt nghiệp trung học cơ sở trong hồ sơ đúng là thật, tên trên đó cũng chính xác là tên cô. Nói cách khác, cho dù bây giờ cô không tiếp tục học, cô cũng có thể coi là đã tốt nghiệp trung học cơ sở.
Nhưng thứ Triệu Trân Trân muốn không phải chỉ là một cái chứng chỉ.
Cô đang định đồng ý với mẹ chồng thì Vương Văn Quảng đột nhiên cắt ngang: “Mẹ! Lần trước con nghe cha nói gần đây lưng của mẹ không được tốt lắm. Việc học của Trân Trân cũng không quan trọng như vậy. Một tuần học hai lần thì quá mệt. Như này đi, chiều thứ bảy hàng tuần đến học một lần. Dù sao thì giáo trình trung học cơ sở cũng không khó, bình thường tự học là chủ yếu!”
Trong lòng Tào Lệ Quyên không vui. Sau khi con trai bà kết hôn lại có vẻ xa cách với bà, tưởng bà muốn dạy con dâu học sao? Đương nhiên cũng không phải không tình nguyện. Học sinh Triệu Trân Trân này cũng không tính là ngốc, dạy dỗ cũng rất có cảm giác thành tựu, nhưng nguyên nhân chính là hai vợ chồng già bọn họ muốn gặp cháu nội không phải sao?”
Nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của con trai, bà chỉ đành gật đầu nói: “Cũng được, vậy quyết định chiều thứ bảy hàng tuần đi.”
Thực sự mặc dù Vương Văn Quảng thấy đau lòng khi mẹ mình vất vả chuẩn bị bài giảng, nhưng anh cũng có cách nghĩ của mình. Trước tết, công việc của anh rất bận, nhất là vào cuối tuần, xong việc trở về lại không có ai ở nhà. Cho dù anh tự nấu ăn cũng không thành vấn đề, nhưng ở một mình trong căn nhà thật sự rất trống trải!
Đặc biệt, gần như toàn bộ kỳ nghỉ đông anh đều ở nhà chăm sóc bọn trẻ, đã hình thành thói quen và cảm thấy ở bên bọn trẻ rất thú vị, nên có những lúc tan làm anh cũng nóng lòng muốn về nhà.
Nếu theo đề nghị của Tào Lệ Quyên, chiều thứ bảy và chủ nhật qua đây, vậy thì cuối tuần vợ và các con cơ bản đều sẽ ở nhà cha mẹ. Như vậy đối với anh mà nói, có chút không công bằng!