Triệu Trân Trân gật đầu, lấy từ trong túi ra hai miếng bảo vệ thắt lưng may sẵn, đưa cho mẹ chồng và nói: “Mẹ! Con nghe Văn Quảng nói lưng của mẹ và cha đều không tốt. Trước Tết con không có thời gian, bây giờ mới làm xong nên mang đến đây ngay!”
Mặc dù Tào Lệ Quyên cũng biết may vá, nhưng đã rất lâu rồi không may. Bà ta mở ra xem, mặt của miếng bảo vệ thắt lưng được làm bằng cả một mảnh lông thỏ màu xám, lông vô cùng mềm mại và mượt. Phần đế làm bằng vải tổng hợp co giãn chắc chắn, đường chỉ may tỉ mỉ, hai hàng nút được sắp xếp tỉ mỉ ở hai bên thắt lưng.
Cái này còn tốt hơn cả hàng thủ công bán trong cửa hàng bách hóa, bà ta vừa nhìn thấy đã rất hài lòng. Lần đầu tiên cảm thấy có chút hối hận, hối hận vì vừa rồi thái độ của mình đối với con dâu có chút quá thẳng thừng, vì vậy cười nói: “Văn Mỹ thường hay nói cô là người khéo tay, cái này người bình thường quả thực không may được! Mẹ đang định hỏi hai đứa, gần đây chi tiêu trong nhà có eo hẹp không? Mẹ với cha của con đều đã già, giữ lại nhiều tiền cũng để làm gì? Không bằng đưa tiền cho các con!”
Điều này nằm ngoài dự liệu của Triệu Trân Trân. Trong nhà nhiều trẻ con không tiết kiệm được tiền, cô cũng đã quen nên thấy bình thường. Nhưng để tích trữ lương thực cô đã vay chú họ ba trăm tệ, tới nay vẫn chưa trả được đồng nào, trong lòng cũng buồn phiền, giờ thì tốt rồi. Tuy nhiên, mẹ chồng rất thích bắt lỗi, cô phải nói hoa mỹ một chút, nên chần chừ một lúc không nói.
Sau tết trở lại công xã Anh Đào, Vương Văn Quảng biết vợ mình tích trữ lương thực, còn mượn tiền nữa nên nói: “Mẹ! Bên nhà con quả thực có mượn một khoản tiền chưa trả, ba trăm tệ, hay là mẹ cho con đi!”
Trước khi kết hôn, bởi vì nhà Tào Lệ Quyên có tiền, lại rất giỏi tiêu tiền. Sau khi kết hôn lương của bà và Vương Giá Hiên đều rất cao, cũng rất biết tiêu tiền. Nhưng mười năm trở lại đây, vì môi trường xã hội, họ có tiền cũng không có chỗ tiêu nên cũng giúp bà tích góp được một số tiền đáng kể.
Bà mở hộp tiền, rất hào phóng lấy một cuốn sổ tiết kiệm đưa cho con trai.
Vương Văn Quảng vừa nhìn thấy số tiền là tám trăm tệ, có chút kinh ngạc, vội vàng nói: “Mẹ! Chỗ này quá nhiều!”
Tào Lệ Quyên xua tay với anh, nói: “Con cứ cầm mà dùng, mẹ biết bọn con phải chi tiêu nhiều, cũng không nên quá tiết kiệm trong chi tiêu hàng ngày. Còn chưa kể bọn trẻ ngày càng lớn, phải ăn uống đầy đủ một chút! Được rồi, cũng không còn sớm nữa, mẹ dạy Trân Trân học bài trước đã! Đợi một lúc nữa sẽ gọi Kiến Xương qua!”
Bởi vì phải học nên bữa trưa nhà họ ăn hơi muộn, nhưng đồ ăn lại vô cùng phong phú. Ngoài cá hoa cúc, còn có thịt gà hấp, đậu phụ hầm, đều do Tào Lệ Quyên đích thân xuống bếp. Bọn trẻ thích ăn gà, nhưng bình thường đều là ăn gà hầm, gà kho sốt hoặc gà nướng, rất ít khi ăn gà hấp. Đặc biệt Tào Lệ Quyên nấu rất cẩn thận, lượng gia vị và thời gian hấp được kiểm soát chặt chẽ, các món ăn ở đây vô cùng ngon, không những đẹp mắt mà còn ngon miệng.
Tiểu Kiện Xương rất thích, sau khi ăn xong một miếng gà lớn, hai bàn tay nhỏ bé đầy dầu mỡ của cậu bé vỗ tay khen ngợi bà nội: “Bà nội! Món gà này ngon thật đấy! Lần sau bà lại nấu cho Kiến Xương ăn nhé, có được không?”
Tào Lệ Quyên gật đầu cười nói: “Được, bà còn hầm một nồi canh măng khô chân giò hun khói ở trên bếp, món đó còn ngon hơn thịt gà nữa. Bà đi bưng ra cho con nhé, có được không?”
Có lẽ sợ Tào Lệ Quyên bị bỏng nên Vương Giá Hiên cũng theo xuống bếp.
Triệu Trân Trân đặt đũa xuống, mỉm cười nhìn ba đứa con trai của mình, đột nhiên nói: “Kiến Dân, Kiến Quốc, Kiến Xương, mẹ hỏi các con một chuyện. Các con thích sống trong nhà có sân vườn như nhà của ông bà nội hay nhà tầng giống nhà chúng ta?”
Tiểu Kiến Xương trả lời đầu tiên: “Con thích nhà của ông bà nội!”