Kiến Dân và Kiến Quốc cũng cảm thấy sân nhà ông bà đủ rộng để chơi nhiều trò chơi khác nhau, hơn nữa còn có rất nhiều hoa đẹp, so với nhà mình tốt hơn một chút nên cả hai đều gật đầu.
Vương Văn Quảng cảm thấy câu hỏi này rất kỳ lạ, đang định hỏi vợ thì Vương Giá Hiên và Tào Lệ Quyên bưng canh chân giò tới nên cũng không hỏi nữa.
Thật ra Triệu Trân Trân đã tính chuyện này từ lâu nhưng chưa tìm được thời điểm thích hợp để lên tiếng. Cô cảm nhận được sự thắc mắc của chồng nên trên đường về nhà sau bữa tối, không nhịn được mà nói ra ra chuyện này.
“Văn Quảng, anh có cảm thấy sáu người nhà ta, thêm mẹ Trương nữa là bảy người sống trong nhà công vụ có chút lãng phí không?”
Quả thật, nhà công vụ của trường rất rộng rãi. Ngoại trừ phòng khách, phòng bếp, phòng tắm và phòng làm việc. Tầng dưới còn có một phòng ngủ lớn, tầng trên có ba phòng ngủ và một phòng tiện ích. Hiện tại hai vợ chồng sống trong phòng ngủ lớn ở tầng dưới. Trên lầu, một phòng cho mẹ Trương và Kiến Xương ở, một phòng khác hai anh em Kiến Dân và Kiến Quốc ở, phòng còn lại thì quanh năm bỏ trống.
Trong hoàn cảnh thiếu nhà ở nói chung, quả thực đây được coi là một điều xa xỉ.
Vương Văn Quảng liếc nhìn vợ, đột nhiên có dự cảm không lành, anh nói: “Bố cục của nhà công vụ trong trường đều là như vậy. Hơn nữa Kiến Xương sắp năm tuổi, hai năm nữa cũng sẽ dọn ra ở một mình. Phía sau còn có Kiến Minh nữa, chỉ sợ tới lúc đó còn không đủ phòng!”
Thời gian hai năm nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài. Thời gian bình đạm có lẽ sắp trôi qua rồi. Và Triệu Trân Trân biết, khoảng thời gian hai năm tiếp theo chắc chắn sẽ không thể bình thường. Sinh nhật bảy tuổi của Kiến Xương không biết bọn họ sẽ phải đón ở đâu đây.
Triệu Trân Trân thở dài một hơi, nói: “Văn Quảng, cho dù như thế nào đi nữa, hiện giờ chúng ta có quá nhiều phòng, ở không hết cũng là sự thật. Để tránh lãng phí tài nguyên nhà ở, chúng ta hãy làm đơn xin trường chuyển ra khỏi nhà công vụ và nhường nhà cho những người có nhu cầu đi!”
Cái gì?
Muốn chuyển nhà?
Vương Văn Quảng rất thích nhà công vụ hiện giờ đang sống. Trước đây sống cùng cha mẹ, hiện giờ là sống cùng vợ con, có thể nói đối với anh nó đã mang theo quá nhiều kỷ niệm và hạnh phúc.
Vì thế, khi nghe lời đề nghị này của vợ, anh bất ngờ đến mức suýt thì ngã ra khỏi xe.
Vương Văn Quảng kiên quyết nhảy xuống xe đạp, nhìn đứa con trai lớn ngồi ở ghế sau và nói một cách dứt khoát: “Trân Trân, chuyện gì cũng có thể nghe theo em nhưng chuyện này thì không thể!”
Triệu Trân Trân vốn cũng không trông đợi anh có thể đồng ý ngay nên cũng không ngoan cố, mà cười nói: “Được rồi, để sau lại nói tiếp!”
Vương Văn Quảng vốn muốn nói thêm câu sau này cũng không cần bàn tới, nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của vợ, anh không nỡ nói những lời lạnh lùng cứng rắn như vậy, đành cười nói: “Trân Trân, anh biết có thể em có chút áp lực khi chuyển công tác từ xưởng bông nhà nước sang trường đại học, nôn nóng đạt được thành tựu. Nhưng chuyện gì cũng nên có chừng mực. Em làm như vậy rất dễ khiến nhà chúng ta trở thành tiêu điểm của toàn trường, đến lúc đó nhất cử nhất động đều sẽ bị phóng đại, nói không chừng còn thu hút sự ghen tị của người khác!”
Triệu Trân Trân thừa nhận rằng những lời của chồng cô rất có lý, nhưng kế hoạch của cô với những gì chồng cô nói là hai chuyện hoàn toàn khác. Cô muốn mình và chồng trở nên nổi tiếng và chuyên nghiệp, nếu họ trở thành tấm gương, hơn nữa là tấm gương sáng của đại học Bình Thành thì dù người khác có muốn động vào thì cũng phải cân đo đong đếm trước.
Cô nói: “Không thể nói như vậy được, cho dù nhất cử nhất động của chúng ta đều thu hút sự chú ý, nhưng chỉ cần chúng ta hành động chính trực thì không phải sợ gì cả!”